Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

Chương 117. Có kẻ phản bội từ bên trong

Tiếng bánh xe ma sát với đường băng tạo nên một âm thanh chói tai. Máy bay của Lý Tây Hoa vừa hạ cánh xuống đường bay tư nhân của gia tộc Lý, sau gần mười một tiếng di chuyển từ Pháp về Brazil.

Gã ngồi ở khoang thương gia, đầu óc vẫn còn căng thẳng vì những biến động gần đây, cộng với việc trái múi giờ khiến gã có đôi chút mệt mỏi. Khi đèn tín hiệu thắt dây an toàn vừa tắt, điện thoại trong túi áo rung lên liên tục.

Khoảnh khắc đường truyền tín hiệu trở lại, một loạt thông báo tin nhắn ồ ạt nhảy lên màn hình.

Nhưng Lý Tây Hoa không buồn liếc nhìn.

Gã vốn chẳng quan tâm đến mấy thứ tin nhắn vô nghĩa đó. Nếu có chuyện quan trọng, trợ lý của gã đã báo cáo trực tiếp từ lâu rồi.

Ngay lúc đó, trợ lý thân cận – Dịch Phàm bên cạnh đột nhiên tái mặt, vội vàng báo tin.

"Gia chủ! Có chuyện rồi!"

Lý Tây Hoa hơi nhíu mày, sắc mặt vốn nhàn nhã bỗng chốc trở nên căng thẳng.

"Nói."

"Là Tề tiểu thư….cô ấy….”

Lời vừa dứt, gương mặt Lý Tây Hoa lập tức biến sắc.

“Tiểu Du làm sao? Nói nhanh lên, hay để tôi cắt cái lưỡi cậu đi?”

“Gia chủ, Tề tiểu thư bị thương! Cô ấy bị thương trên máy bay!"

Đồng tử gã co rút, hơi thở cứng lại trong một khắc.

Tề Du... bị thương?

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu gã chính là không thể nào!

Trước khi máy bay cất cánh, chính gã còn đích thân kiểm tra an toàn.

Hơn nữa, chuyên cơ đó thuộc về Tề gia, ai dám động vào cô?

Trong một khoảnh khắc, cảm xúc hỗn loạn bủa vây, tim gã nảy lên một nhịp mạnh mẽ, bàn tay cầm điện thoại siết chặt.

Không chần chừ thêm một giây, Lý Tây Hoa bấm số của Tề Thiên Vũ.

Ngay khi đầu dây bên kia vừa kết nối, gã lập tức cất giọng, không đợi đối phương mở miệng đã bắn ra một tràng câu hỏi dồn dập:

"Tiểu Du làm sao rồi? Em ấy có ổn không? Có bị thương nghiêm trọng không? Chuyện quái gì đã xảy ra trên máy bay vậy? Rốt cuộc có ai đó dám động vào con bé sao?"

Giọng nói của gã mang theo sự sốt ruột chưa từng có, có thể nghe ra hơi thở gấp gáp xen lẫn phẫn nộ.

Gã không hề giấu giếm sự lo lắng của mình, thậm chí đến cả người trợ lý đứng bên cạnh cũng bị khí thế của gã làm cho kinh hãi.

Nhưng chưa đợi gã hỏi tiếp, giọng nói trầm ổn của Tề Thiên Vũ vang lên, cắt ngang dòng thẩm vấn dồn dập.

"Lý Tây Hoa."

Một câu gọi tên, không nhanh không chậm, nhưng lại đủ khiến kẻ cuồng loạn bên kia đường dây phải ngừng lại.

Lý Tây Hoa hít sâu, cố gắng trấn định bản thân, nhưng bàn tay đang cầm điện thoại vẫn vô thức siết chặt.

Tề Thiên Vũ thản nhiên nói tiếp, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng:

"Tiểu Du an toàn. Hiện tại con bé đang được theo dõi tại khu y tế biệt lập ở Tề gia."

Một câu nói đơn giản nhưng tựa như một tảng đá đè nặng trong lòng Lý Tây Hoa được nhấc ra một chút.

Gã khẽ nhắm mắt, bàn tay còn lại siết chặt thành nắm đấm.

"Theo dõi sao? Tiểu Du bị thương nặng lắm à?” Giọng gã vẫn khàn khàn vì lo lắng “Không phải con bé đã lên máy bay an toàn sao? Chỉ cần bay thẳng về New York là xong rồi, làm sao lại xảy ra chuyện?”

Gã nghiến răng, giọng nói mang theo chút kiềm nén lẫn sát khí.

Vốn dĩ Lý Tây Hoa đã quen với những màn huyết tẩy, nhưng khi người gặp chuyện là Tề Du, gã không thể khống chế được cảm xúc.

Tề Thiên Vũ im lặng vài giây, rồi trầm giọng đáp:

"Không phải chuyện có thể giải thích trong một câu."

“Vậy nói ngắn gọn.” Lý Tây Hoa nghiến răng, giọng trầm đến cực điểm, “Ai làm?”

Nếu có kẻ dám động đến Tề Du, gã sẽ khiến hắn sống không bằng chết.

Bên kia, Tề Thiên Vũ nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm như đang cân nhắc điều gì, rồi lạnh nhạt nói:

“Làm sao anh biết Tiểu Du bị thương?”

Lý Tây Hoa khựng lại một giây, nhưng ngay lập tức cười nhạt, giọng điệu mang theo sự giễu cợt nguy hiểm:

“Điều đó quan trọng à? Chú nói đi, là ai? Là lũ chó nào dám động vào em gái của ông đây? Mẹ kiếp!” Câu nói cuối cùng, gã gần như gầm lên.

“Tây Hoa, khi anh cử người đến chuyên cơ của Tiểu Du. Anh có kiểm tra qua chưa?”

Tề Thiên Vũ không bị kích động, chỉ bình thản nói:

“Tây Hoa, khi anh cử người lên chuyên cơ của Tiểu Du, anh có kiểm tra qua chưa?”

Câu hỏi không mang theo cảm xúc, nhưng lại khiến đồng tử Lý Tây Hoa co rút lại.

“Chú hỏi vậy là có ý gì?”

“Người khiến Tiểu Du bị thương… là hai kẻ mặc trang phục có ký hiệu của thuộc hạ anh.”

Một câu nói, nhưng lại khiến không khí xung quanh như đông cứng lại.

Trong nháy mắt, Lý Tây Hoa như chết điếng.

Gã quay phắt sang, ánh mắt sắc bén như đao trừng thẳng vào Dịch Phàm—cánh tay phải thân tín đi theo gã bao năm nay.

“Dịch Phàm.” Giọng gã lạnh như băng, “Cậu là người chọn thuộc hạ lên chuyên cơ của Tiểu Du đúng không?”

Dịch Phàm thoáng sững sờ, nhưng ngay lập tức gật đầu:

“Vâng, tôi đã chọn kỹ lưỡng—”

Còn chưa dứt lời, một cú đạp mạnh mẽ đã giáng thẳng vào người anh, khiến anh ngã sõng soài xuống nền đất lạnh lẽo.

Cú đạp mang theo cơn phẫn nộ áp chế, mạnh đến mức khiến lồng ngực Dịch Phàm đau nhói.

“Chọn kỹ lưỡng?” Giọng Lý Tây Hoa trầm thấp, từng chữ như lưỡi dao đâm thẳng vào người. “Cậu chọn kiểu gì mà để đám đó khiến Tiểu Du bị thương?!”

Dịch Phàm vừa ho sặc sụa vừa kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

“Sao cơ?!” Anh ngẩng đầu, đôi mắt mở to vì chấn động. “Nhưng… tôi thật sự đã kiểm tra rất kỹ càng khi chọn người cho Tề tiểu thư! Gia chủ, tôi đi theo anh từ nhỏ đến lớn, anh biết tôi không dám làm việc tất trách!”

Lý Tây Hoa nhìn chằm chằm Dịch Phàm, ánh mắt như muốn nghiền nát đối phương.

Dịch Phàm không hề nói dối, anh đã kiểm tra từng người, chọn ra những thuộc hạ trung thành nhất, mạnh nhất để bảo vệ Tề Du. Bởi anh biết rõ, cô là người quan trọng trong mắt Lý Tây Hoa như thế nào.

Huống hồ, Tề Du còn là con gái của bá chủ hắc đạo Tề Mặc và chủ mẫu Mộc Ly Tâm, nếu anh dám làm việc qua loa, thì ngay cả mạng của anh cũng không còn để giữ.

Nhưng—

Nếu tất cả đều đã được kiểm tra kỹ lưỡng, vậy thì vấn đề nằm ở đâu?

Tại sao… những kẻ đáng lẽ phải bảo vệ Tề Du, lại khiến cô bị thương?!

Tề Thiên Vũ ở đầu dây bên kia, giọng nói vẫn giữ nguyên sự bình thản, nhưng trong sự trầm thấp ấy lại mang theo một cỗ nguy hiểm khó lường:

“Lý Tây Hoa, một người của anh có vấn đề, hai là bị tráo đổi, ba là…”

“Có kẻ phản bội từ bên trong.”

Mạch máu trên trán Lý Tây Hoa giật mạnh.

Gã siết chặt điện thoại, hô hấp trở nên nặng nề. Gương mặt tuấn tú phong lưu mọi ngày lúc này lạnh lẽo đến đáng sợ, hoàn toàn không còn vẻ cợt nhả hay tùy tiện thường ngày.

"Không thể nào..." Giọng hắn khàn đặc, tự biện hộ, nhưng không dám phủ nhận hoàn toàn.

Tề Thiên Vũ nghe vậy, khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc bén đến cực hạn.

"Hừm... Tôi nghĩ anh nên kiểm tra lại đi. Tôi không quan tâm kẻ nào đứng sau chuyện này, nhưng một khi đã động đến Tề gia, thì tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần nhận hậu quả."

Lý Tây Hoa ngửa đầu hít sâu, cố gắng trấn định cơn giận dữ đang sôi trào trong huyết quản.

Hắn không nghi ngờ lời của Tề Thiên Vũ.

Nếu như chuyện này thực sự có kẻ động tay động chân, vậy thì Lý Tây Hoa hắn nhất định sẽ tự tay nghiền nát kẻ đó!

“Tiểu Du đã tỉnh lại chưa? Tôi phải gọi cho em ấy.”

“Này, để-”

Câu còn chưa thành, phía bên Brazil đã ngắt kết nối. Thiên Vũ thở dài một hơi nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt ngúm.

“Tính nết bao năm vẫn vậy.”

Ads
';
Advertisement