Chương 111: Tấm khiên phòng vệ
Không gian bên trong chuyên cơ chìm vào tĩnh lặng.
Không còn tiếng động nào ngoại trừ tiếng nhịp tim đều đặn của máy theo dõi và tiếng động cơ máy bay vang vọng trong bầu trời đêm.
Sau khi nói chưa được vài câu, Tề Du đã hoàn toàn kiệt sức.
Đáng ghét, cô ghét bản thân như thế này. Y chang lúc đó, cái cảm giác yếu ớt đến mức khiến cô chán ghét.
Hơi thở nặng nề, đôi mắt khẽ khép lại, hàng mi dài phủ xuống như một bức màn mỏng manh ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
“Nói nhiều với anh...mệt thật đó.”
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tề Du thì thầm:
"Khi nào về đến New York… em sẽ nói chuyện với anh sau. Nói với mẹ, nhớ dặn đầu bếp....làm gì ngon cho em.”
Tề Thiên Vũ không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn em gái mình.
Ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo thường ngày dường như cũng trở nên dịu lại một chút.
Tề Thiên Vũ thở ra một hơi thật chậm, cúi xuống kéo chăn đắp lên người em gái mình.
Giọng anh trầm thấp, nhưng không giấu được sự bất lực:
“Con nhóc, bản thân mệt đến vậy vẫn không muốn người khác lo lắng?”
Anh hiểu ẩn ý sau câu nói này.
Rất ít người biết rằng, mỗi lần Tề Du bị bệnh hay trải qua một đợt trị liệu đau đớn, cô đều dùng câu nói này để báo hiệu cho người thân rằng mình vẫn ổn.
"Nhớ dặn đầu bếp làm gì ngon cho em."
Câu nói này—Là một thói quen.
Như một ký hiệu ngầm Tề Du hình thành với Mộc Ly Tâm.
Mẹ họ không phải một người phụ nữ quá mềm yếu, nhưng cũng không phải một người mẹ vô tâm.
Từ lúc Tề Du còn nhỏ, mẹ anh đã biết rằng con gái mình không phải là một đứa trẻ khỏe mạnh như bao người khác.
Cơ thể cô vốn yếu hơn người thường, lại thêm việc phải học tập, rèn luyện với cường độ cao trong gia tộc. Cái giá phải trả là những ngày ở khu y tế biệt lập, nhưng liều thuốc dày đặc các viên con nhộng đến ám ảnh.
Những đợt trị liệu định kỳ luôn là nỗi ám ảnh của cô bé năm ấy.
Sau khi quá trình trị liệu kết thúc, Mộc Ly Tâm luôn dặn nhà bếp chuẩn bị những món mà Tề Du thích nhất – bởi cô nhóc giống mẹ ở chỗ, cô rất thích ăn.
Một món ăn ngon sẽ ngay lập tức thổi bay đi mọi đau đớn.
Tề Du đã nói như vậy.
Lâu dần, đó trở thành một thông lệ.
Chỉ cần Tề Du nói câu này, nghĩa là cô không muốn mẹ lo lắng.
Không muốn ba nhìn thấy cô yếu đuối.
Không muốn anh trai mình phải bận lòng.
Nó giống như một tấm khiên phòng vệ—
Che đậy đi sự yếu đuối của bản thân.
***
Trong suốt bốn tiếng còn lại của chuyến bay, Lam Tịch Dao không nói một lời nào.
Cô chỉ ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt trống rỗng, nhìn xuyên qua màn đêm vô tận ngoài bầu trời.
Tựa như cô cũng bị cuốn vào một khoảng không vô định, chẳng biết điểm dừng là đâu.
Không ai biết rằng—
Từ khoảnh khắc Tề Thiên Vũ hôn cô, cả thế giới của cô dường như đã thay đổi.
Cô đã nhớ ra.
Từng lời nói, từng cử chỉ, từng hành động của chính mình trong đêm say đó.
Những lời cô thổ lộ trong vô thức.
Những cảm xúc đã bị che giấu quá lâu, đến tận khoảnh khắc say rượu mới lộ ra.
Và hơn hết—
Cô cũng nhớ những lời của Tề Thiên Vũ.
Nhớ từng câu từng chữ, nhớ rõ cách anh đáp lại cô.
Cảm giác này là gì?
Là vui mừng?
Có lẽ đúng.
Nhưng…
Là lo lắng?
Lại càng đúng hơn.
Cô lo lắng.
Lo rằng những lời mình nói đêm đó chỉ là một khoảnh khắc ngẫu nhiên khiến anh xao động.
Lo rằng sự dịu dàng và mãnh liệt bất ngờ của anh chỉ là phản ứng tức thời, không phải thật lòng.
Nếu như vậy…
Cô phải đối diện thế nào?
Cô cắn chặt môi, hai tay vô thức siết lấy váy.
Không phải trước đó anh vẫn luôn coi cô như một người em gái thân thiết sao?
Một người không dễ thay đổi cảm xúc như anh, lại có thể đột ngột chuyển sang yêu thích cô chỉ sau một đêm say sao?
Hay là...
Anh đã thay đổi từ lâu, chỉ là cô chưa từng nhận ra?
Cảm xúc hỗn loạn xoáy sâu trong tâm trí, khiến đầu óc cô rối bời, như bị một cơn bão cuốn đi.
Sau hơn bảy tiếng di chuyển, hai chuyên cơ của Tề gia và Lam Bang cuối cùng cũng hạ cánh xuống đường bay tư nhân trong khu đại bản doanh của Tề gia.
Từng tiếng kim loại ma sát với đường băng, từng vòng bánh xe lăn chậm lại, động cơ gầm lên một tiếng trầm thấp trước khi hoàn toàn dừng hẳn.
Không khí lạnh lẽo của mùa đông quét qua, hòa lẫn với mùi nhiên liệu đặc trưng, mang đến cảm giác vừa căng thẳng vừa nặng nề.
Một đoàn y bác sĩ trong áo blouse trắng đã sẵn sàng, không ai trong số họ cảm thấy nhẹ nhõm.
Họ đứng thành hàng, ánh mắt sắc bén không kém gì những chiến binh ngoài chiến trường, tất cả đều trong tư thế chuẩn bị cao độ. Chỉ chờ Lập Hộ ra lệnh, đưa tiểu thư của họ vào khu vực điều trị biệt lập.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên khi cửa máy bay mở ra, mang theo luồng khí lạnh lẽo, hòa lẫn với mùi nhiên liệu đặc trưng của phi trường.
Tề Thiên Vũ bước xuống đầu tiên.
Khuôn mặt anh vẫn lạnh băng, khí chất vương giả không suy suyển, nhưng ánh mắt sâu thẳm lại ẩn chứa tia lo lắng khó nhận ra.
“Tiểu Du thế nào rồi? Con bé ổn không?”
Một giọng nói vang lên, vừa lo lắng vừa trách móc.
Mộc Ly Tâm đã đứng chờ sẵn từ lâu. Vừa thấy con trai, bà lập tức hỏi ngay, nhưng ánh mắt lại hướng thẳng về chiếc giường cán y tế đang được di chuyển xuống máy bay.
Và rồi—
Tề Du xuất hiện.
Cô nằm yên trên giường y tế, sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn còn chút huyết sắc. Vết thương đã được cầm máu, hơi thở đều đặn, chỉ là cả người trông có vẻ mệt mỏi đến mức không còn sức mở mắt.
Mộc Ly Tâm bước vội về phía con gái.
“Lập Hộ?”
Bà chỉ gọi một tiếng, nhưng người đàn ông đang đi bên cạnh giường y tế lập tức hiểu ý, báo cáo.
“Tiểu Du đã tiếp nhận được máu, đã tiếp nhận truyền máu, vết thương đã được sơ cứu, tình trạng tạm thời ổn định nhưng vẫn cần theo dõi sát sao trong thời gian tới.”
Bên cạnh, Phong Vân William khoanh tay, chậm rãi bổ sung:
“Lúc cấp cứu có một chút phản ứng nguy kịch, nhưng đã được kiểm soát kịp thời.”
Mộc Ly Tâm nhìn chằm chằm vào con gái mình.
Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi thuốc sát trùng thoang thoảng từ đoàn y tế.
Mười bốn năm trước—
Cũng là hình ảnh này.
Cũng là đứa con gái nhỏ bé của bà nằm bất động trên giường y tế, được đưa vào phòng phẫu thuật.
Mười bốn năm trước…
Bà suýt mất nó một lần.
Bây giờ… là lần thứ hai.
Bà không thể chịu thêm lần thứ ba.
Một hơi thở dài thoát ra khỏi lồng ngực Mộc Ly Tâm.
Bà nhìn con gái, đáy mắt ẩn chứa sự trách cứ nhưng cũng không giấu nổi nỗi xót xa.
Bàn tay thanh mảnh khẽ lướt nhẹ lên gò má nhợt nhạt của con bé, sau đó, giọng điệu mang theo vẻ trách móc bất đắc dĩ:
“Ngày thường không phải con đánh đấm dữ lắm sao?”
“Giờ thì hay rồi, nằm một đống như thế này, đến mở mắt nhìn mẹ cũng không mở nổi.”
“Con nhóc vô tâm.”
Giọng nói ấy tựa như trách móc, nhưng lại pha lẫn sự dịu dàng và đau lòng.
Hàng lông mi của Tề Du khẽ động, dường như cô nghe thấy, nhưng vẫn không đủ sức đáp lại.
Lập Hộ và đội y tế di chuyển Tề Du đến khu vực điều trị đặc biệt.
“Tiểu Du có chuyển lời đến mẹ.”
“Lời gì?”
“Mẹ hãy dặn đầu bếp nấu món em ấy thích, càng nhiều càng tốt.”
Bởi đây là tín hiệu riêng của Tề Du và cô, không ai giao ước với ai. Nhưng ai cũng biết lời nói đó có ý nghĩa gì.
Tề Thiên Vũ lặng lẽ quan sát em gái.
Mặc dù gương mặt anh không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng đáy mắt sâu thẳm lại như có ngàn cơn sóng ngầm đang cuộn trào dữ dội.
Một trận chiến.
Một cuộc mưu sát.
Và kết quả là em gái anh nằm đây, bất động.
Người ngoài không hiểu, nhưng những kẻ thuộc Tề gia đều biết rõ.
Thế giới này không có gì là trùng hợp.
Đối với một gia tộc như họ, một khi mục tiêu đã bị nhắm đến, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một trận giao đấu.
Mà là một lời tuyên chiến.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất