Extra (out). Nỗi ám ảnh năm bốn tuổi (3.2)
Hôm sau, trước khi Tề Mặc rời đi, hắn đã vào phòng bệnh, nhìn cô bé thật lâu.
Tề Du lúc này đang coi hoạt hình trên iPad với Ly Tâm.
Cuối cùng, Tề Mặc cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô bé, một hành động hiếm hoi đến mức ngay cả Ly Tâm cũng phải sững người.
“Ba đi xử lý công việc. Nhớ nghe lời mẹ.”
Tề Du ngoan ngoãn gật đầu, nhưng khi Tề Mặc quay đi, cô bé vẫn không nhịn được mà đưa tay siết nhẹ lấy vạt áo hắn.
"Ba nhớ quay lại sớm nhé."
Tề Mặc dừng bước trong giây lát, ánh mắt hắn trầm xuống, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước.
"Ngoan."
Sau đó, hắn quay lưng rời đi, không chậm trễ thêm một giây nào.
Trở về với hiện tại.
Tề Du được đẩy đến khu vườn nhỏ trên tầng thượng bệnh viện. Cảnh sắc tuyết trắng bao phủ khắp nơi, nhưng trong lòng bốn người họ, ít nhất đã không còn cảm giác lạnh lẽo như những ngày trước.
Jiaowen nhìn xuống cô bé, khóe môi nhếch lên một nụ cười ôn hòa:
"Nhóc con, biết tại sao bác lại đưa cháu ra đây không?"
Tề Du hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời lộ rõ sự tò mò.
“Vì cháu thích tuyết ạ?”
Jiaowen khẩy mũi nhỏ một cái.
"Không sai, nhưng chỉ một phần thôi, chủ yếu bác thấy tiểu bảo bối nằm mãi trên giường bệnh trông yếu ớt quá, phải ra đây hóng gió, hít thở khí trời thì mới mau khỏe lại được."
Tề Du bật cười khúc khích, nụ cười hiếm hoi sau nhiều ngày.
Ly Tâm nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm.
Jiaowen vốn là kẻ miệng lưỡi sắc bén, nhưng khi đối diện với Tề Du, gã lại trở thành một kẻ kiên nhẫn đến lạ thường.
"Cháu nhớ hôm trước bác nói sẽ cho cháu ăn macaron không?" Gã cười cười, lấy từ trong túi ra một hộp bánh nhỏ.
Mắt Tề Du sáng lên, nhưng sau đó lại nhanh chóng hạ xuống, cô bé mím môi nhỏ giọng:
"Nhưng Lập Hộ bảo cháu chưa được ăn đồ ngọt..."
Jiaowen bật cười lớn, xoa đầu cô bé:
"Vậy thì đợi thêm vài ngày nữa. Khi nào khỏi hẳn, bác sẽ cho người làm nhiều mẻ bánh cho cháu ăn nhiều thật nhiều, được không?"
Tề Du gật đầu, lần này nụ cười của cô bé rõ ràng hơn, ấm áp hơn.
“Chủ mẫu, giấy tờ cần xử lý vừa được đưa đến. Đang chờ chỉ thị từ chủ mẫu.” Một thuộc hạ đi đến, cung kính báo cáo thông tin.
Ly Tâm gật đầu, cô chuyển mắt nhìn sang Tề Du.
“Bé Du, con ở đây với bác và anh nhé, mẹ xử lý công việc xong sẽ quay lại với con.”
“Dạ.”
Ngay lúc đó, lại có một thuộc hạ khác đi đến.
“Đại nhân, Hoàng Ưng có việc đang tìm anh.”
“Tôi biết rồi.” Phong Vân William nhướng mày, hất cằm tỏ ý đã nắm tin.
“Hai người cứ đi giải quyết công việc đi, Tiểu Du ở với tôi cũng được mà.” Jiaowen phẩy phẩy tay.
Sau khi Ly Tâm và Phong Vân William đi mất, Tề Du quay qua Jiaowen nói bản thân muốn ôm thỏ bông mà hôm trước Thiên Vũ mang đến. Jiaowen lúc đầu tính sai người đi lấy nhưng đồ của Tề Du, gã vẫn nên tự đi lấy sẽ tốt hơn.
Cứ thế, sân thượng rộng lớn chỉ còn lại một mình cô.
Gió lạnh lùa qua mái tóc đen mềm mại của Tề Du. Cô nhóc siết chặt chiếc áo khoác lông, vô thức đưa tay lên sờ vào chiếc dây chuyền ngọc bội được mẹ đưa cho.
Chiếc ngọc bội khắc chữ "Tề".
Người ta nói ngọc dưỡng người, và miếng ngọc này không chỉ là một vật trang sức đơn thuần, mà còn là tín vật nhận định thân phận của cô bé sau này.
Tề Du cúi xuống, nắm chặt nó trong lòng bàn tay nhỏ xíu, ánh mắt thoáng qua chút suy tư.
Rồi bỗng—
"Cạch!"
Một tiếng động khẽ vang lên.
Dây chuyền trong tay cô tuột khỏi lòng bàn tay, rơi xuống nền gạch lạnh lẽo.
Chiếc ngọc bội không may lăn ra xa hơn một chút, cách cô khoảng nửa mét.
Tề Du mím môi, muốn cúi người nhặt nhưng đôi chân bé nhỏ lại không đủ sức đứng dậy. Cô bé thử với tay, nhưng khoảng cách vẫn quá xa.
Còn đang bối rối không biết phải làm sao thì—
Một bàn tay khác bất ngờ xuất hiện.
Một cậu bé khoảng mười hai tuổi lặng lẽ xuất hiện bên cạnh, đôi mắt đen tuyền đầy tĩnh lặng, cúi người nhặt lấy chiếc ngọc bội.
Tề Du sững sờ.
Làm sao cậu ta vào được đây?
Toàn bộ tầng này đều được bảo vệ nghiêm ngặt, từ cửa ra vào cho đến sân thượng, tất cả đều có người túc trực. Không ai có thể tự do ra vào, trừ khi có sự cho phép đặc biệt.
Nhưng cậu bé này xuất hiện quá đột ngột, không một ai phát hiện ra sự hiện diện của cậu ta trước đó.
Tề Du khẽ cau mày, nhưng vẫn mở miệng hỏi:
“Anh là ai? Sao anh vào được đây?”
Cậu nhóc không trả lời ngay, chỉ hờ hững đưa mắt nhìn cô, sau đó cúi xuống nhìn chiếc ngọc bội trên tay.
Hắn xoay nhẹ miếng ngọc giữa các đầu ngón tay, ánh mắt như đánh giá.
Rồi bất chợt, khóe môi nhếch lên, giọng nói vừa lười biếng vừa trêu chọc:
“Ngọc thì đẹp, nhưng người đeo lại xấu xí.”
Tề Du: “…”
Cô bé sững sờ ba giây, sau đó trừng mắt nhìn thẳng vào cậu nhóc.
Cái gì cơ?
Tề Du từ nhỏ được người ta khen là phiên bản thu nhỏ của Mộc Ly Tâm.
Từ Tề gia đến Lam Bang, từ bậc trưởng bối đến hậu bối, tất cả mọi người đều công nhận rằng cô rất xinh đẹp, thừa hưởng toàn bộ nét đẹp tinh tế của mẹ mình.
Vậy mà bây giờ lại có người chê cô xấu?
Không chỉ vậy, cái thái độ đó rõ ràng là đang cố ý chọc giận cô!
Tề Du mím môi, không cam lòng mà phản bác ngay lập tức:
“Không có! Em giống mẹ, rất xinh đẹp! Mẹ em là một đại mỹ nhân, ai cũng nói như vậy.”
Cậu nhóc nghe vậy nhướng mày, chậm rãi tiến lại gần, ngón tay vẫn còn xoay xoay miếng ngọc trong tay.
“Mẹ em xinh đẹp…”
“…Chứ đâu phải em?”
Giọng nói thản nhiên, không rõ là trêu chọc hay nói thật.
Tề Du tức đến mức hai má phồng lên như con sóc nhỏ bị chọc giận.
Cô bé đưa tay giật lại miếng ngọc bội từ tay cậu ta, ôm chặt vào lòng, ánh mắt cảnh giác như thể đang đề phòng một kẻ nguy hiểm.
Cậu bé nhìn cô một lát, rồi cười nhẹ, nụ cười thoáng qua như có như không.
Rồi đột nhiên—
“Đại nhân.”
Một giọng nói trầm ổn vang lên từ xa.
Cậu nhóc nghe thấy tiếng gọi, đôi mắt thoáng qua một tia hờ hững.
Không đợi Tề Du hỏi thêm bất cứ điều gì, cậu bé xoay người, chậm rãi rời đi.
Gió lạnh cuốn theo chiếc áo khoác màu xanh lá thẫm của hắn, tạo nên một bóng lưng cao ráo nhưng vô cùng tĩnh lặng, như một lữ khách xa lạ tình cờ dừng chân nơi này.
Cô bé nhìn theo bóng dáng xa dần của cậu ta, rồi cúi đầu nhìn chiếc ngọc bội trong tay mình.
Gió lại thổi qua, mái tóc đen mềm mại khẽ bay nhẹ theo từng cơn gió.
Trong lòng cô bé bỗng dưng dâng lên một cảm giác kỳ lạ—
Anh trai đó…
Rốt cuộc là ai?1
Ngày trở về New York, tối hôm đó.
Ly Tâm đang đọc truyện cho Tề Du trước khi ngủ thì cô nhóc bỗng quay sang hỏi mẹ.
“Mẹ ơi, ừm…”
“Sao thế?”
“Những người kia…họ thế nào rồi mẹ?”
Ly Tâm mỉm cười nhẹ nhàng, cô chỉnh lại chăn cho cô bé.
“Bọn họ đang học bài, bài học đáng giá.”
Hắc Lao – nơi mỗi kẻ khi bước vào đều không có ngày trở lại.1
Bên trong căn hầm ngầm rộng lớn, bầu không khí bức bối và ngột ngạt đến mức bất cứ ai đặt chân vào cũng có cảm giác khí quản như bị bóp nghẹt.
Không có bất kỳ một kẻ nào bước vào đây mà còn nguyên vẹn rời đi.
Và đêm nay, những kẻ đã chạm vào nghịch lân của Tề gia — sẽ nếm trải sự tàn khốc mà bọn chúng chưa từng nếm trải trong cả đời này.
Mười bốn thân hình rũ rượi quỳ trên sàn xi măng lạnh ngắt.
Áo quần bọn chúng rách bươm, máu đọng thành từng vệt trên cơ thể, hòa cùng mùi tanh tưởi, ẩm thấp của căn phòng, khiến không khí càng trở nên bức bối đến nghẹt thở.
Không còn tiếng gào thét.
Cũng chẳng còn tiếng van xin.
Bởi vì bọn chúng đã biết rõ, tất cả đều vô ích.
Tề Mặc đứng giữa căn phòng, bóng dáng hắn như một con quỷ vương vừa bước ra từ địa ngục.
Hắn không cần giận dữ, không cần cao giọng.
Nhưng chỉ một ánh mắt sắc lạnh tựa lưỡi dao quét qua cũng đủ khiến mười bốn kẻ quỳ dưới sàn run rẩy như sắp bước vào quỷ môn quan.
Không một ai dám thở mạnh.
Tề Mặc nâng cổ tay, chậm rãi tháo găng tay da, từng động tác thong thả, như thể hắn không hề vội vã.
Hắn liếc nhìn Hắc Ưng.
“Bắt đầu đi.”
Chỉ ba chữ ngắn gọn, nhưng như tiếng chuông tử thần vang lên trong địa ngục.
Hắc Ưng mỉm cười lạnh như sương sắt, bàn tay gã khẽ vươn ra, thuộc hạ lập tức mang tới một khay dụng cụ tra tấn.
Lưỡi dao sáng loáng.
Kìm bẻ ngón.
Gậy sắt nung đỏ.
Móc câu bằng thép.
Mỗi một món đều được thiết kế để cướp đi từng phần thịt của con người mà không lấy đi mạng sống ngay lập tức.
Tề gia muốn chúng phải trải qua sự thống khổ tột cùng.
Cạch!
“Để tôi.”
Dao găm sắc bén, phản chiếu ánh đèn trắng nhợt nhạt trong căn hầm.
Jiaowen chậm rãi lướt ngón tay qua lưỡi dao, ánh mắt bình thản như thể không phải sắp tra tấn người mà là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Gã hạ ánh mắt, quét qua đám người run rẩy dưới chân mình.
“Là ai ra tay đầu tiên?”
Không ai dám trả lời.
Nhưng sự im lặng chính là lời thú nhận rõ ràng nhất.
Jiaowen nhếch môi, cười nhạt.
“Được rồi.”
Không cần bọn chúng nói.
Gã có thể tự tìm ra.
Bàn tay gã vươn ra, nắm lấy cổ áo một tên, lôi xốc lên như vứt một bao cát.
Tay trái giữ chặt cánh tay hắn, tay phải đưa dao găm giấy lên, nhẹ nhàng lướt qua ngón tay cái.
Không đâm sâu.
Không cắt lìa.
Chỉ là một vết cắt nông—nhưng đau đớn thấu tận tim gan.
“Treo xác chúng lên bên ngoài.”
“Vâng, lão đại.”
Jiaowen đứng dậy, tháo găng tay quăng qua một bên. Gã rút từ túi ra điếu xì gà, châm lửa rồi rít một hơi. Giọng nói hờ hững.
“Lũ diều hầu có đồ ăn rồi.”
Đêm hôm ấy, không một kẻ bắt cóc nào được chết toàn thây.
Họ biến mất, như chưa từng tồn tại.
Có lẽ đến khi chết, chúng mới biết, bản thân đi một nước cờ sai.
Chúng đã mở cửa địa ngục.
Và cơn thịnh nộ của một đế vương, không bao giờ có chỗ cho sự khoan nhượng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất