Extra (out). Nỗi ám ảnh năm bốn tuổi (2)
Khi Tề gia và Lam Bang tìm đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả bọn họ chết sững.
Đứa nhỏ nhà họ, trong chưa đầy 17 tiếng. Từ một bảo châu được nâng niu trong lòng bàn tay, giờ đây đã biến thành một con búp bê vỡ nát. Mái tóc rối bời, vương đầy vết bẩn. Quần áo rách nát, máu loang lổ trên gương mặt nhỏ, hai mắt sưng húp đến mức không thể mở ra được nữa, cơ thể chi chít các vết xây sát bết lại bởi bụi đất và máu khô, nằm thoi thóp giữa nền đất lạnh lẽo, môi trắng bệch, hơi thở yếu ớt đến đáng sợ.
Chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi—
Những kẻ đó lại dám hành hạ con bé đến mức này?
Mộc Ly Tâm lao đến, theo sau cô là Lập Hộ và Mộc Tuỳ Tâm. Cơ thể Ly Tâm run lên không kiểm soát được. Bàn tay run rẩy tính bế bổng đứa con gái bé nhỏ lên nhưng bị Lập Hộ ngăn lại.
“Cẩn thận, phòng việc con bé bị gãy xương, đừng bế đột ngột như vậy.”
Lập Hộ nhanh chóng kiểm tra. Ạnh vội vàng rút thuốc xịt hen suyễn mang theo bên người, nhanh chóng giúp cô nhóc ổn định hô hấp.
“Khốn kiếp, mang bình oxy lại đây!”
Căn hầm dưới lòng đất ẩm thấp, mốc meo, không khí nặng nề, nơi đây chính là tử huyệt với một đứa trẻ mắc bệnh hen suyễn nặng như Tề Du.
Phong Vân William lập tức giật chiếc ba lô cấp cứu từ thuộc hạ, rút ống thở gắn vào bình oxy rồi đưa cho Lập Hộ, anh nhanh chóng đặt lên mũi con bé.
Lúc này, đôi mắt sưng húp khẽ mở ra.
Tề Du nhìn thấy mẹ.
Cô bé nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ đã từng ôm mình vào lòng, từng dỗ dành cô ngủ mỗi đêm.
Hơi thở yếu ớt khẽ run lên, đôi môi khô nứt khẽ giật giật.
Một âm thanh mong manh như sương khói, như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào:
"Mẹ…"
Chỉ một tiếng gọi.
Đã hoàn toàn phá tan tuyến phòng thủ cuối cùng của Mộc Ly Tâm. Cổ họng cô nghẹn lại.
Nước mắt cô rơi xuống. Tâm can của cô đau đến không thở được.
"Mẹ đây, chúng ta đến rồi."
Cô cẩn thận vén những lọn tóc tơ vương đầy máu trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, giọng nói dịu dàng như muốn xoa dịu mọi đau đớn.
"Không cần sợ, không sao nữa."
Tề Mặc chậm rãi bước đến, một tay giữ chặt vai vợ, ánh mắt tối sầm nhìn Tề Du khó khăn hít từng đợt không khí mà bình oxy mang lại.
Hắn không nói một lời.
Nhưng một khi hắn không nói—đó mới là điều đáng sợ nhất.
Đứa con gái hắn, lại bị hành hạ thành bộ dạng này…
Hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh Mộc Ly Tâm, đưa tay xoa nhẹ gương mặt sưng đỏ của Tề Du.
Một tia sáng mong manh lóe lên trong đôi mắt yếu ớt ấy.
Tề Du đã nhìn thấy ba.
Cô bé đã nhìn thấy người luôn mạnh mẽ như thần thánh trong lòng cô.
Đôi môi cô khẽ hé ra, giọng nói nhẹ như cơn gió thoảng qua màn đêm.
"Ba cũng đến ạ… Thật vui khi được thấy những người con thương… trước khi con về với bà nội."
Khoảnh khắc đó, tất cả đều chết lặng.
Cả phòng như rơi vào một hố sâu vô tận.
Một cơn tức giận khủng khiếp như sóng thần nhấn chìm toàn bộ lý trí của đám người Tề gia và Jiaowen.
“Bao nhiêu tên còn sống?”
Hắc Ưng đứng sau lập tức cúi đầu: “Khoảng 14 tên, đang chờ lão đại xử trí”
Jiaowen gằn từng chữ, từng con chữ vang lên như lưỡi hái tử thần.
“Đem về, không để chúng dễ dàng chết.”
Tề Mặc ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn lướt qua thi thể lạnh lẽo của những kẻ bắt cóc xung quanh.
“Phải tra tấn bọn chúng, khiến chúng sống không bằng chết.”
Bỗng.
"Tiểu Du, mở mắt ra. Nghe mẹ, đừng ngủ, ngoan."
Hơi thở mong manh, lồng ngực nhỏ bé của cô bé phập phồng yếu ớt.
Phong Vân William quỳ một gối xuống bên cạnh, bàn tay to lớn vươn ra vỗ nhẹ vào lưng Tề Du, giúp thông khí quản, ánh mắt tối sầm lại đầy nguy hiểm.
“Huyết áp giảm mạnh, tay chân lạnh toát. Không kịp đưa về New York, phải đưa Tiểu Du ra khỏi đây và đến nơi có cơ sở y tế gần nhất.”
Lập Hộ cất giọng trầm ổn, nhanh chóng rút kim tiêm adrenaline, động tác thuần thục bơm một lượng vừa đủ vào tĩnh mạch của Tề Du.
Jiaowen cũng chạy đến nơi tụ tập xung quanh Tề Du. Gã không cầm lòng được mà rơm rớm nước mắt, giọng nói mềm xuống đầy dịu dàng.
“Bé con, cháu nghe thấy bác không? Hít vào... thở ra... chậm rãi nào... Bác đã cho người chuẩn bị sẵn bánh macaron mà cháu yêu thích, chúng ta về ăn nhé.”
Tề Du hé môi, nhưng không nói được.
Lồng ngực cô thắt chặt, phổi như bị hàng ngàn chiếc kim xuyên qua, mỗi nhịp thở đều là một cực hình.
“Thở… ra… hít… vào…”
Tuỳ Tâm nói chậm rãi, từng chữ như dẫn dắt đứa trẻ bé nhỏ đang cận kề bờ vực sinh tử.
Cơn hen suyễn vẫn chưa qua, nhưng adrenaline bắt đầu có tác dụng.
Mạch đập của cô ổn định dần, nhưng từng hơi thở vẫn còn gấp gáp, yếu ớt.
Lam Tư nhìn Tề Du, đáy mắt thoáng qua một tia đau lòng, nhưng giọng nói vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh:
“Tình trạng vẫn chưa ổn định, phải đưa con bé ra khỏi đây ngay.”
Lập Hộ đưa tay kiểm tra nhịp tim, rồi nhanh chóng mở miệng:
“Không thể để lâu, phải di chuyển ngay bây giờ.”
Không ai chần chừ nữa.
Tề Mặc bế bổng Tề Du lên, cơ thể nhỏ bé của cô nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của hắn, hơi thở vẫn yếu, gương mặt tái nhợt như cánh hoa sắp lìa cành.
Nhưng trong lúc đó, cánh tay bé nhỏ lại siết nhẹ vạt áo của Tề Mặc, như một phản xạ vô thức.
Khi ra khỏi khu căn hầm, gió đêm thổi qua, nhưng không ai dừng lại, tất cả đồng loạt hành động nhanh nhất có thể.
Một chiếc xe đen đã đợi sẵn bên ngoài, cửa sau mở rộng.
Tề Mặc không nói thêm lời nào, bế Tề Du lên xe, Lập Hộ lập tức chuẩn bị thiết bị hỗ trợ hô hấp.
Hắc Ưng bật tai nghe, ra lệnh cho tuyến đường rút lui, Ly Tâm đang chạy đến vị trí ghế lái nhưng bị Tề Mặc ngăn lại.
“Em không thể lái xe, ngồi với Tiểu Du đi.”
Mộc Ly Tâm lúc này không đủ bình tĩnh để có thể lái xe, dù có là Ám Vân nhưng tâm lý hoảng loạn của một người làm mẹ muốn cứu con sẽ rất nguy hiểm nếu cầm lái.
“Được.”
Người cầm lái được thay thành Hoàng Ưng.
Chiếc xe phóng đi trong màn đêm, lao về phía nơi duy nhất có thể bảo đảm mạng sống cho cô bé—
Chiếc Cadillac Escalade bọc thép phóng như điên trên mặt đường gồ ghề của vùng biên giới, bánh xe lướt nhanh tạo thành những vệt bụi dài, đèn pha sắc lạnh xuyên qua bóng đêm tĩnh mịch, tựa một con dã thú lao thẳng về phía trước mà không gì có thể cản nổi. Trên ghế sau, Tề Du nằm bất động, toàn thân nhỏ bé co rút trong vòng tay của Mộc Ly Tâm. Bình oxy được gắn chặt vào khuôn miệng bé nhỏ.
Bàn tay nàng run rẩy giữ chặt cơ thể con gái, như thể chỉ cần lơi lỏng một chút, đứa bé sẽ lập tức trượt khỏi thế gian này.
Hơi thở của Tề Du mong manh đến cực hạn, từng nhịp phập phồng nơi lồng ngực đều như có thể tắt lịm bất cứ lúc nào. Gương mặt cô bé tái nhợt, đôi môi xanh xao, trên gò má non nớt vẫn hằn rõ dấu vết của những cú đánh tàn bạo.
“Bé Du, đừng ngủ! Con nghe mẹ nói không?”
Mộc Ly Tâm khẽ lay lay cô bé trong lòng, giọng nói vốn luôn mang theo sự ung dung nay đã hoàn toàn vỡ vụn.
Lập Hộ ngồi phía trước, trực tiếp liên lạc với bệnh viện.
"Đưa bác sĩ trưởng khoa cấp cứu ra ngay cổng bệnh viện. Chuẩn bị sẵn phòng mổ, bệnh nhân là trẻ em 4 tuổi bị chấn thương nghiêm trọng, tình trạng cực kỳ nguy kịch!"
Phía bên kia, giọng của bác sĩ đầu ngành vang lên khẩn trương:
"Đại nhân, triệu chứng cụ thể thế nào?"
Lập Hộ siết chặt tay, nhìn cô bé trong lòng Ly Tâm qua kính chiếu hậu.
"Suy hô hấp nặng, bị hen suyễn, thân nhiệt giảm, nhịp tim bất ổn, nghi chấn thương nội tạng. Tôi không quan tâm viện trưởng của các người có ngủ hay không, nếu muốn sống thì tốt nhất hãy chuẩn bị ngay!"
Khi chiếc xe chở Tề Du phanh gấp ngay lối vào cấp cứu, cả bệnh viện đã bị phong tỏa. Bác sĩ trưởng khoa, đội y tá cùng dàn bác sĩ phẫu thuật đã đứng sẵn. Giường cấp cứu lăn nhanh ra khỏi sảnh. Máy đo nhịp tim, thiết bị hỗ trợ hô hấp, xe tiêm adrenaline… tất cả đã được chuẩn bị!
Lập Hộ nhanh chóng ôm lấy cơ thể nhỏ bé từ tay Ly Tâm, đặt lên giường đẩy, giữ chặt mặt nạ oxy trên mũi cô nhóc.
Bác sĩ trưởng khoa vội vàng đặt ống nghe lên ngực Tề Du, giọng khẩn trương:
"Nhịp tim quá yếu! Cô bé đang rơi vào trạng thái sốc hô hấp! Nhanh, đưa vào phòng ICU ngay lập tức!"
Mộc Ly Tâm bật khóc, định chạy theo nhưng bị Lập Hộ giữ lại.
"Tin chúng tôi, Ly Tâm, chúng ta phải để họ cứu con bé."
Tề Mặc nhìn Lập Hộ một giây, sau đó gật đầu, ôm lấy Ly Tâm.
"Bảo vệ Tề Du bằng mọi giá."
---
Ánh đèn phẫu thuật trắng lóa chiếu xuống cơ thể nhỏ bé của Tề Du, thân hình cô bé khiến cả đội ngũ bác sĩ cảm thấy quặn lòng.
Tề Du được đặt lên bàn mổ, cơ thể nhỏ bé cắm đầy thiết bị y tế.
Máy đo nhịp tim phát ra tiếng "tít tít" chậm chạp, báo hiệu tình trạng nguy hiểm. Máy oxy được điều chỉnh đến mức cao nhất. Đội ngũ bác sĩ đã sẵn sàng, mọi dụng cụ phẫu thuật đã được bày ra.
Bác sĩ phụ mỗ lướt mắt nhìn bảng chỉ số sinh tồn.
“Nhịp tim: 32.”
“Độ bão hòa oxy: 69%.”
Lập Hộ mặc áo blouse, găng tay vô trùng, ánh mắt sắc lạnh.
Anh quét mắt qua bảng chẩn đoán, trầm giọng nói với bác sĩ trưởng khoa:
"Kiểm tra toàn bộ nội tạng. Cô bé có tiền sử hen suyễn nặng, nếu phổi có dấu hiệu tổn thương thì phải lập tức xử lý."
“Tiêm epinephrine! Chuẩn bị đặt nội khí quản!”
Quá trình cấp cứu đang diễn ra trong căng thẳng, đột nhiên, tiếng báo hiệu của máy đo nhịp tim vang lên.
Hai y tá lập tức hành động. Một mũi kim nhanh chóng xuyên qua làn da trắng bệch của Tề Du, bơm vào cơ thể một liều adrenaline mạnh mẽ.
Nhưng…
Không có phản ứng.
Cơ thể cô bé vẫn không có dấu hiệu cải thiện, nhịp tim tiếp tục giảm.
Lập Hộ nghiến răng, nhanh chóng rút ống nội khí quản, anh bắt đầu dùng hai tay thực hiện thao tác ép tim ngoài lồng ngực. Cảm thấy không khả quan, anh ngẩng đầu, giọng nói như ra lệnh:
“Chuẩn bị sốc điện.”
Một giây. Hai giây. Ba giây.
BÙM!
Luồng điện mạnh mẽ kích thích lồng ngực nhỏ bé, nhưng… vẫn không có phản ứng.
Sắc mặt của tất cả bác sĩ đều căng như dây đàn.
Lập Hộ nhìn cô bé trên bàn phẫu thuật, trầm giọng nói như đang dỗ dành:
Mộc Ly Tâm không rời mắt khỏi con bé, tay không ngừng nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy.
Nhẹ quá. Nhỏ quá.
Người làm mẹ như cô, tận mắt nhìn con mình nằm đó, yếu đuối đến mức ngay cả hơi thở cũng mong manh—
Đây là nỗi đau có thể giết chết bất cứ ai.
"Tiểu Du, đứa bé ngoan, mẹ ở đây."
Giọng cô run run, nước mắt không kìm được nữa.
Và ngay khoảnh khắc đó—
Một ngón tay bé nhỏ khẽ động đậy.
Mộc Ly Tâm hít mạnh, trái tim như bị bóp nghẹn.
Tề Mặc bước đến, bàn tay to lớn đặt lên trán cô bé, giọng nói trầm thấp nhưng kiên định:
"Tiểu Du, mở mắt ra."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất