Cố Đoàn Thuần, anh đang ở đâu? 

Liệu anh có biết cô đã bị dẫn đi rồi không... 

Vành mắt Hoắc Thủy Nhi dần đỏ ửng, cô khịt mũi, sớm biết thế này lúc đó cô không nên tách khỏi bọn họ, hoặc cầu cứu Cố Đoàn Thuần, đều tại cô cho rằng mình có thể ứng phó được. 

“Người đẹp đừng khóc. Thẩm Quân bỗng lên tiếng: “Cô xinh đẹp như vậy, khóc lên sẽ không còn ai thích cô nữa. 

Dứt lời, Thẩm Quân đã đặt máy ảnh lên giá, đúng lúc quay về phía Hoắc Thủy Nhi, đèn flash lóe lên, cô vội quay đầu đi, vì ánh đèn chói mắt đó làm cô hơi khó mở mắt. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh nắng chiếu vào ô cửa sổ be bé. 

Một giây sau, Thẩm Quân bỗng bật đèn lên, đèn đuốc sáng choang. 

“Hoắc Thủy Nhi, muốn trách thì trách cô đã đắc tội với người khác. Mắt Thẩm Quân thoáng qua tia hung ác, trước giờ anh luôn muốn có được Cố Hàn Tình, lần này... nếu không phải cô ta thay đổi lấy lòng anh, thì anh sẽ không mạo hiểm như vậy. 

Nhưng nếu người đã được đến rồi, sao anh có thể không nếm chút vị ngọt? 

Nghĩ vậy, Thẩm Quân đã đi tới, Hoắc Thủy Nhi vùng vẫy kịch liệt, nhưng một giây sau anh ta bỗng đánh vào đầu cô, rồi trước mắt tối sầm, người đã ngất xỉu. 

Thẩm Quân nhìn Hoắc Thủy Nhi đang tựa vào ghế, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam. 

Không thể không nói, da Hoắc Thủy Nhi trắng trẻo như búp bê tinh xảo, gương mặt không hề trang điểm, nhưng gò má lại nhỏ nhắn mịn màng như trứng gà bóc, thật sự rất xinh đẹp. 

“Thật đáng tiếc, từ nay về sau, cô sẽ rớt khỏi vị trí bà Cố” 

Thẩm Quân đã điều chỉnh xong máy ảnh, chỉ cần anh chụp lại bức ảnh mờ ám của Hoắc Thủy Nhi, dù là giả, thì sức mạnh dư luận cũng đủ khiến Cố Đoàn Thuần từ bỏ một người vợ phóng đãng như cô rồi.. 

Thẩm Quân chụp xong thì gửi cho Cố Hàn Tình ngay, rồi nhìn Hoắc Thủy Nhi ở trước mặt, anh bỗng nổi thú tính, tạm thời anh vẫn chưa có được Cố Hàn Tình, không bằng... lấy Hoắc Thủy Nhi làm lãi đi. 

Nghĩ vậy, Thẩm Quân đã bắt đầu cởi đồ, nhưng một giây sau cửa phòng đã bị đá văng. 

Rồi một bóng người xuất hiện ở cửa, Thẩm Quân còn chưa nhìn thấy rõ người tới là ai, đã bị Cố Đoàn Thuần đá bay. Cố Đoàn Thuần đá cực kỳ mạnh, dám động vào người phụ nữ của anh, đúng là chán sống rồi mà. 

Cố Đoàn Thuần sải bước đi tới bên cạnh Hoắc Thủy Nhi, thấy bả vai cô đỏ ửng, như bị người khác đánh, áo khoác trên người cũng bị cởi ra, mặc dù không lộ bộ phận quan trọng, nhưng nhìn cũng rất quyến rũ. 

“Chu Loan, bắt cậu ta lại cho tôi” 

Lần đầu tiên Cổ Đoàn Thuần nổi giận, bình thường anh khinh bỉ thủ đoạn giết người cướp của, nhưng Thẩm Quân ở trước mặt này, đã chọc anh nổi sát ý. 

Dứt lời, Cố Đoàn Thuần đã bế Hoắc Thủy Nhi lên, đi thẳng ra ngoài. 

Chu Loan thấy Thẩm Quân nằm chật vật dưới sàn, thì lắc đầu đồng tình, tổng giám đốc bảo bắt lại có nghĩa là... dẫn người xuống tầng hầm nhà họ Cố. 

Trong tầng hầm nhà họ Cố nuôi rất nhiều động vật nhỏ kỳ lạ, lần này có anh ta hứng chịu rồi. 

“Anh thả tôi ra! Các anh không được dẫn tôi đi..” Cuối cùng trên mặt Thẩm Quân cũng hiện lên nỗi sợ, Chu Loan chỉ khẽ cười đáp: “Cậu nên nghĩ cách cầu xin tổng giám đốc Cổ đi.” 

CHƯƠNG 178: CỐ ĐOÀN THUẦN ĐAU LÒNG 

Xe lao nhanh về phía trước. 

Nhìn Hoắc Thủy Nhi mê man trong lòng mình, mắt Cố Đoàn Thuần dần sâu thẳm, anh luôn nhíu mày, nếu không phải lúc nãy anh bảo vệ sĩ chặn những phóng viên kia ở bên ngoài, thì bọn họ hoàn toàn không bỏ qua cơ hội dò hỏi này. 

Anh không dám nghĩ, nếu mình tới trễ một tý... 

“Hoắc Thủy Nhi, sao em lại ngốc như vậy?” 

Ngốc đến nỗi đi theo bọn họ ngay, trong lòng Cố Đoàn Thuần thật sự vừa bất đắc dĩ vừa tức giận. Anh vươn tay vuốt ve gò má Hoắc Thủy Nhi, như tác phẩm nghệ thuật quý giá dễ vỡ, tài xế ngồi ghế trước thấy thế, cũng đau lòng hít sâu một hơi. 

Mặc dù khi nãy anh ta không bước vào, nhưng nhìn từ bên ngoài cũng biết tình huống bên trong, lần này e rằng bà chủ... 

Haizz. 

Lúc Cố Đoàn Thuần bế Hoắc Thủy Nhi xuống xe, thì Chu Loan đã giải quyết xong Thẩm Quân, anh liếc nhìn Chu Loan đang đứng ở cửa biệt thự, rồi nói một câu: “Cậu hãy giữ người lại, tôi không muốn cậu ta chết dễ dàng như thế. Nghĩa bóng là cậu nhất định phải giày vò một trận. 

“Vâng.” 

Cố Đoàn Thuần gật đầu, rồi bế Hoắc Thủy Nhi về phòng, chân trời vẫn sáng rực, anh hơi đau lòng nhìn Hoắc Thủy Nhi đang nhíu chặt này, trong lòng không nói ra được cảm xúc gì. 

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhưng lúc này Hoắc Thủy Nhi bỗng mở mắt ra, cô hơi mơ màng nhìn người ở trước mặt mình, như không dám tin mình đang ở trong lòng Cố Đoàn Thuần. 

Cuối cùng anh cũng tới cứu cô rồi ư? 

Giống như mấy lần trước... 

“Cố Đoàn Thuần.” 

Cố Đoàn Thuần định đặt cô xuống giường, nhưng Hoắc Thủy Nhi còn chưa chạm vào thành giường, đã chủ động vươn tay ôm cổ anh, cô cũng không biết hành động vô thức này là gì, nhưng chỉ cần nhớ lại căn phòng nhỏ tối tăm đó, cô lại không muốn buông tay. 

“Tôi ở đây” Cố Đoàn Thuần cảm nhận được người ở trong lòng hơi run rẩy, trong lòng bỗng nghĩ mà sợ. 

Nếu anh không tới kịp, có phải Hoắc Thủy Nhi sẽ bị ức hiếp đúng không? Chết tiệt, anh tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ chủ mưu lần này. 

Hoắc Thủy Nhi nghe thấy giọng nói quen thuộc, mới ló đầu ra khỏi ngực Cố Đoàn Thuần, lúc này gương mặt trắng nõn động lòng người đang đầm đìa nước mắt, có thể thấy cô thật sự sợ rồi. 

Cô chỉ là cô gái tầm 20 tuổi, đã khi nào chứng kiến cảnh tượng này... 

Nhất là lúc này đang trốn trong lòng Cố Đoàn Thuần, Hoắc Thủy Nhi chỉ cảm thấy cực kỳ ấm áp, nên không muốn ra khỏi ngực anh. 

“Em nằm xuống trước đi, để tôi bảo dì Liễu hầm canh cho em. Cố Đoàn Thuần cực kỳ bất đắc dĩ, giờ cánh tay Hoắc Thủy Nhi đang ôm cổ anh, bộ ngực mềm mại cọ vào ngực anh, dù anh là chính nhân quân tử cũng hơi khó chịu đựng được. 

Không ngờ anh lại có phản ứng với cô gái này? 

“Anh đừng đi... Cổ Đoàn Thuần, tôi sai rồi... Hoắc Thủy Nhi được anh đặt xuống giường thì nhất thời tủi thân, như mèo con bị bỏ rơi nắm lấy áo anh, lúc nãy cô bị nhốt ở nơi tối tăm thật sự rất đáng sợ.... 

Cô sợ Cổ Đoàn Thuần rời đi rồi, cô vừa mở mắt ra lại nhìn thấy gương mặt đang uy hiếp của Thẩm Quân. 

Cô không biết lúc này cô quyến rũ đến cỡ nào, mà chỉ cảm thấy đơn giản rằng ở bên Cố Đoàn Thuần, thì nỗi sợ trong lòng mới dần giảm xuống. 

eyJpdiI6ImFkV2hheUlIamZ3OEs1Rkw3OGQzR2c9PSIsInZhbHVlIjoiUWtWQnBGclFwRE1iQnJzRXR1ZEtsOUo4N25zcU1cL0Joemp5eTR3blppanJBZVdaWFwvdnJBbEVoZldwOUg0XC9YODFzS1JxR0lGRGtnaGVjTFVBSlpqYlBUbVhyZ0JZZHJleTFPSlZ2RkNzb2NPaG5WR2hySW1GbjU2Z3hncVh2XC9zUWdsRk5sMkN0MXNSUkVvMDBaOXNxcjgwOVwvUjIwRnRuWWxqVkVzbm9CVFN3MThmeWxDTFFLVzFkTVRjM0RKY29sSnFtNG9ZbGVHc1NXdDVWd2NGbmdjWHNCbXpvb1p0S1VxM09TNGY2VjRBaXlsSXNRUUVESDZWS1I2MVdQK2lTVDJSXC9sd1oyRUVrVXRHS3hNcHorN3Q0MHd1djhQN3dNa0RmOGNIRzlsUFFOVGRtQVwvajhxbWllXC91SGpScjlFU3VcL0ZabStJcXg5N3ViUmxhdTRweDB5M2tuMG5nNFQ0VTVjNXBCRmpBMGY5am9SNlwvcFhLYVR5NWY1eFlYNW1KcnlnNzBzcXZheVdzc3FVUEFNRUE5ZmRKZ01TbWhsZE1VOE1MSXlkdnp0azV4ZnloOWpwY0ZSRmxVT3A5OGYxXC9YNFZudDM5NVwvNVwvcWhNeFRDVTZ0OFJKemh6bDAxSmZqYmIyZGdPbmV1ZkJIakx1cXFEaDlwVDd4Z0VLMVwvNnBuUzhZTnBXSFZcL3owVVdybk14cWhnQTNKZHlrK3JhV2lRVVwvY0crUmFSdmZoTjMrbkZ2dEpGOFN2ZGQrMWNUQkx5TERkQ3RWNE1MWHAyS1o1XC9hNW9MTGJoY3JpaG4wNU45VDJpeExVdzFITFA3ZHBcL01cL3hYOGNrVURIY29wbWg1VmhXazBjQ3RabXc1Z1VQK1l5MTFCUkUzYVlFQ05HOG55eVJobkYzR1A3XC9NVDlhVExMYU14Zkp4bkxoWkZ1NGpZdSIsIm1hYyI6IjAyYTk2Zjk0ZDQwM2E2ZDRlMWM5YmI5MzdkMWRlNmNkNjBlYjljZjliODU3MDQwZmI3NWYyNTlkNmU5NTE4ZTQifQ==
eyJpdiI6Ik5lNGQwSmtPcHZUUDZ1NEl3OU9XeWc9PSIsInZhbHVlIjoiUnFXTmgwa2Q1NHlhNWJxZUFDUVBjcFlqSFdMcEYwUjBuOTNaNEZkUitVQmFcL2FJZWpFNDBQTk1VYUp5MXIrSmtIUGNidzBuNUYrZ0VBTUR2akg2ZHBNdjdSS0R0TDN2c2o4UkdkNHMxTEJaZ0RpbVNqSTFaZkg4UFJPRTR2ZTN0K1RGMzlvcUpENkNcL3N6RzJJMTMzbnFXN3hLQmxrTytVQWNBU2pLQUZwaEE0cWNkQnphbkVsYnVyakliRFF5VTJIVVd3UzA3VlVtdDh6TElCQlYxcTVNOG16K2tYUzBQOUVVazBQUHg4eG81OFlzREFEdE1XUmpiR2N6ZjZvaE4wNHZ6RVpHcU9JRFRDc1BkZkZzTkw4NlQ3K1RjdTNLZlwvXC93Ykt6SngzZHdwZXV6clJHWm0xaVJRYUxpZlNLcGhUVnhtZzVBbXVGQTdkdHR6NTlPTk9FWVdZTmc3bU5wTjJrVFlLRm1xYXBjYVZXOVdUOGIwVXA3K2RMTE01MkUrR1BhSGNnTjA2b2JaQm03Y2RxTjlJU3hoOEtqaEk3c1wvNHVUbG1aZG5PdytBYmFjMENyXC82NXUxZ1hCa1A1MnBpVTUxVUozc0lRbGJ6M1phMWxRY3hMT0NPeVVoT0FwaTN4S0lkV0NjcE1ZTzA9IiwibWFjIjoiODZhNjFlYWVlM2E3NWNjMDlkNjAyMjQ4YzA0ODUxNjVmZGUxNTAxMmE2MGI0ZjY0ZjIzOTYwOTA4MWMwYTFkOCJ9

Hoắc Thủy Nhi nghĩ xong, thì ngón tay hờ hững vẽ vòng vòng lên cánh tay Cố Đoàn Thuần, cô hoàn toàn không biết hành động này của mình trêu ghẹo đến nhường nào.

Ads
';
Advertisement