“Làm rồi” Cố Đoàn Thuần chợt nổi hứng trêu đùa cô, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ xù lông của Hoắc Thủy Nhi, anh lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, anh vươn tay ra đặt lên vai Hoắc Thủy Nhi, mập mờ thổi một hơi: “Hôm nay cô dậy sớm như vậy, xem ra lần sau tôi nên làm thêm vài lần rồi.”
Nghe lời anh nói, Hoắc Thủy Nhi ngây ra, ngay sau đó sắc mặt trở nên hoảng hốt, cô không dám tin nhìn Cố Đoàn Thuần, giây tiếp theo, vành mắt ửng đỏ: “Cố Đoàn Thuần, anh khốn nạn! Dựa vào đâu mà anh chạm vào tôi khi tôi chưa đồng ý chứ, anh làm vậy là quấy rối, là cưỡng hiếp, anh anh...
Hoắc Thủy Nhi càng nói càng tủi thân, sao cô lại không có chút cảm giác nào chứ.
Không phải trong tiểu thuyết đều viết là toàn thân đau nhức không thể xuống giường sao? Sao cô lại không biết gì hết... Nghĩ một lúc, ánh mắt Hoắc Thủy Nhi chợt trở nên sâu
ха.
“Cố Đoàn Thuần, anh đừng lừa tôi, anh vốn chưa hề chạm vào tôi!”
“Ồ?” Cố Đoàn Thuần có chút kinh ngạc, với cái đầu heo của Hoắc Thủy Nhi mà cô cũng đoán ra được à.
Hoắc Thủy Nhi lại chợt tiến gần đến, mập mờ vỗ lên vai Cố Đoàn Thuần nói: “Anh đừng vờ vịt nữa, thật ra tôi đều biết cả, anh vốn là phương diện đó không được đúng không? Nên bao nhiêu năm qua mới không có phụ nữ, hơn nữa còn muốn cưới tôi để làm lá chắn, có điều anh yên tâm đi. Tôi là một cô gái đã nhận sự giáo dục của thế kỉ mới, loại chuyện này cũng không là gì cả, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu! Có điều, vẫn phải nhắc nhở anh một chút, có bệnh thì phải chữa, đừng giấu bệnh!”
“Hoắc Thủy Nhi!!”
Cố Đoàn Thuần như là không thể đè nén nổi nữa, bắt đầu gầm lên, tối qua cô muốn ném anh đi làm trai bao thì không nói, bây giờ còn dám nói anh bất lực.
Chuyện này sao anh có thể nhịn cho được.
Cố Đoàn Thuần đột nhiên đè Hoắc Thủy Nhi lên tường, mang theo hơi thở đầy hormone nam tính chợt tiến sát lại, đôi môi của anh gần như dính sát vào tai cô, thổi một hơi mập mờ: “Tôi có được hay không, hay là cô thử xem sao?”
“Anh đê tiện!” Hoắc Thủy Nhi không ngừng đấm lên người Cố Đoàn Thuần, tuy không đau nhưng lại khiến Cố Đoàn Thuần nhíu mày lại, anh cúi đầu nhìn gương mặt ngại ngùng
của Hoắc Thủy Nhi, chợt ngậm dái tai nhỏ xinh của cô.
"Aaaa..."
Hoắc Thủy Nhi chỉ cảm thấy như có một dòng điện xoẹt qua, nắm đấm kia lúc này lại đang níu lấy cổ áo anh...
Dì Liễu nghe thấy tiếng kêu chạy tới, sợ hãi nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Dì Liễu, ở đây không có việc của dì, dì lui xuống đi. Phía dưới của Cố Đoàn Thuần căng chặt, anh bình ổn lại hô hấp, bị Hoắc Thủy Nhi đẩy ra.
Cố Đoàn Thuần ra hiệu bằng ánh mắt với dì Liễu, quay sang thì nhìn thấy Hoắc Thủy Nhi đỏ ửng mắt, cô nắm chặt tay lại, như đang nhẫn nhịn điều gì đó, Cố Đoàn Thuần chợt có một cảm xúc khác lạ.
“Cố Đoàn Thuần khốn nạn! Anh dựa vào đâu... dựa vào đâu mà hôn tôi khi tôi chưa đồng ý!” Hoắc Thủy Nhi ấm ức chu miệng.
“Làm cũng đã làm rồi, hôn một cái thì có làm sao?”
Hoắc Thủy Nhi chớp chớp mắt, như là giây tiếp theo cô sẽ bật khóc thật lớn, cô đã... đã bị chiếm hời rồi, sao Cố Đoàn Thuần vẫn có thể mặt không đổi sắc mà nói ra lời như vậy? Hoắc Thủy Nhi sụt sịt, lại nghe thấy Cố Đoàn Thuần nói: “Nếu tôi đã thật sự chạm vào cô, cô lại không có cảm giác sao?”
“Anh, anh có ý gì?” Hoắc Thủy Nhi ngơ ra, lúc này mới phản ứng lại, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Ý anh là anh vốn không chạm vào tôi?” Dáng vẻ đỏ hoe mắt tươi cười của cô trông vô cùng đáng yêu.
Đến cả Cố Đoàn Thuần cũng không khỏi nhìn thêm mấy lần.
“Phụt!” Hoắc Thủy Nhi đỏ ửng mắt bật cười, hóa ra là cô hiểu nhầm à, đã nói rồi mà.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất