Một Đêm Bất Ngờ: Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện - Hoắc Thủy Nhi

 

Chiếc xe di chuyển như bay trên đường... 

Bích Quế Viên khá xa nhà họ Cổ, Cố Đoàn Thuần thấy Hoắc Thủy Nhi đang co người lại ngủ như một con mèo nhỏ trong lòng mình, ánh mắt hơi tối đi. 

“Cố Đoàn Thuần, sao... sao anh lại muốn kết hôn với tôi?” 

Không biết đây là lời nói lúc say rượu của Hoắc Thủy Nhi hay là cô đang nằm mơ, cô nằm trong lòng Hoắc Thủy Nhi, chợt giơ tay ra, cánh tay trắng nõn đặt lên vai Cổ Đoàn Thuần, nếu không phải thích cô, sao lại xuất hiện vào lúc cô cần giúp đỡ chứ. 

Cố Đoàn Thuần... không phải đang yêu thầm cô đó chứ. 

" " 

Thấy bàn tay nhỏ đang thuận theo bờ vai trượt xuống trước ngực, còn cách một lớp áo sờ mó lung tung, như muốn chui vào bên trong vậy. 

“Hoắc Thủy Nhi, cô có biết mình đang làm gì không?” Cố Đoàn Thuần như nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này. 

Trước khi quen Hoắc Thủy Nhi, không phải anh chưa từng chạm vào phụ nữ, nhưng cũng rất ít... đối diện với tình huống như vậy. Bàn tay mềm mại như không xương của người phụ nữ di chuyển trên cơ bụng anh, rốt cuộc cô có biết mình đang làm gì hay không vậy. 

“Ưm, tôi nóng” Hoắc Thủy Nhi lẩm bẩm, gương mặt hơi ửng đỏ, cô cũng không biết lúc này mình quyến rũ đến nhường nào. 

Cho đến khi xe dừng lại trước cổng nhà họ Cổ, Hoắc Thủy Nhi thiếu chút nữa đã cởi sạch quần áo của mình, may mà Cổ Đoàn Thuần sáng suốt kéo lớp ngăn cách trong xe xuống, nếu không đã bị tài xế nhìn thấy hết rồi. 

“Đến, đến rồi” 

Tài xế không dám nhìn sắc mặt u ám của Cố Đoàn Thuần, Cổ Đoàn Thuần đã mở cửa xe ra rồi, nhìn Hoắc Thủy Nhi đang treo trên người mình như con bạch tuộc, anh thấp giọng nói: “Hoắc Thủy Nhi, xuống” 

“Tôi không xuống, tôi muốn ôm cơ ~ 

Hoắc Thủy Nhi cười “hihi”, ánh mắt mơ màng nhưng lại có vài phần ngây thơ, gió đêm lành lạnh thổi bay váy cô lên, lúc này áo vest của Cố Đoàn Thuần đang khoác trên người cô, cô lười biếng không chịu xuống xe: “Bế!” 

"1 

Cố Đoàn Thuần nhìn Hoắc Thủy Nhi đang làm nũng với mình, chợt nghĩ đến đứa trẻ ba tuổi, nếu không có được kẹo, chắc phản ứng của chúng cũng sẽ như vậy nhỉ. “Tự xuống” Anh sẽ không để Hoắc Thủy Nhi hình thành cái tật này đâu. 

Thấy Cố Đoàn Thuần lạnh lùng, hung dữ nhìn mình, Hoắc Thủy Nhi chu miệng, như sắp bật khóc, cô biết ngay là Cố Đoàn Thuần không thích mình mà, huhu, đến cả bế xuống cũng không chịu, nhỏ nhen. 

“Chuyện đó, tổng giám đốc, bên ngoài gió cũng lớn lắm, hay là cậu mau bế mợ chủ về phòng đi. 

Cũng đã khuya rồi, tài xế không kìm được mà nhắc nhở. 

Lúc này, Cố Đoàn Thuần lạnh lùng nhìn tài xế một cái, tài xế lập tức im bặt, chỉ là đối diện với Hoắc Thủy Nhi như một đứa trẻ, Cổ Đoàn Thuần cũng không thể nhẫn tâm nổi anh bế cô lên kiểu công chúa, rồi thấp giọng nói bên tai Hoắc Thủy Nhi: “Chỉ lần này thôi.” 

Hoắc Thủy Nhi đáng chết, rõ ràng là đang ỷ vào việc say rượu để chiếm hời của anh, còn tưởng anh không biết chắc... 

“Hưm, thoải mái quá.” Hoắc Thủy Nhi tìm một tư thế thoải mái dựa vào lòng Cố Đoàn Thuần, hài lòng mỉm cười. 

Cố Đoàn Thuần vừa vào cửa, dì Liễu đã vội chạy ra từ phòng bếp, bà đang chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai, thấy Cố Đoàn Thuần bế Hoắc Thủy Nhi đi vào, bà không khỏi mỉm cười: “Cậu chủ, hai người về rồi à, mợ chủ ngủ rồi sao?” 

Cố Đoàn Thuần khẽ “ừm” một tiếng, Hoắc Thủy Nhi nhìn có vẻ khá mảnh mai, nhưng thực tế, khi bế cô lên cũng vẫn khá chắc tay, chưa nói đến cánh tay của cô không ngừng vung vẩy... 

Cố Đoàn Thuần nhìn dì Liễu, dặn dò bà: “Dì nấu ít canh giải rượu” 

“Được!” 

Cố Đoàn Thuần bế Hoắc Thủy Nhi lên tầng, ném thẳng cô xuống giường, thấy cô nằm trên giường không chút dáng vẻ thục nữ, khóe miệng anh giật giật, có chút ghét bỏ kéo 

chăn lên che đi đôi chân trắng ngần của Hoắc Thủy Nhi. 

Lúc này mới vội bước vào phòng vệ sinh, thay áo sơ mi trên người ra. 

eyJpdiI6InRzYWZLdmRHWnJocGN6cTNseWNtQ3c9PSIsInZhbHVlIjoiRmo3c2JCZEJDY04rYmdaXC8wNE1XWHNuNG9vSGp4Tjl3RjJOalZcL202OUxMbGFHR1BHSlpwQjFvVUpDR2lGZ3Y2cGVSMlZLK2tCODBUSWs2VER1UnZwRzdRSllRd1JMSnpcL2FKeEFpQ2tTZ3d3V2EzZHZkQ3BqNE5wOThNalRMMllpR1JaM1hQTVwvRWFUNXd2dzZmZVpsSEVESjNcL1YydmU4dmxETE9cL1B4M0hvMmNqMjlZQ3hSZzBFbnZtMmRxNXJjIiwibWFjIjoiNTQ4ZDBkY2UwMTVkZjliZWM0ODlmZWI2ZTUwNDA5OWVjNGNmNjk2NmIwYzBiNDBiZDJkMWYyYjVkMDEzYjRiNCJ9
eyJpdiI6IncwYzVZSlM0UmFWcDhFS0FHcmxxRXc9PSIsInZhbHVlIjoiRXdqSGhqbEwxeUx6eGtBdlNocXJjNmlWQmpvV0ZsaGdScnJ2eERDaDdNekpVd21jMERUV1JzMktISTk2OE9HMk1BeUlRcUg5MURLMkxoc3NjYjRyWVJOM2xWU0owQnAwTnNBdjBDYXRxVzJ6cHV6eENMNmw0WVVreGFvZkQzUktUY2hcL1wvemZCQmxDMnlrZHk5K2xpZHVKMlNhcEdRRDBcL0JXRmZkUHdXNnNVeE42RFJFbk5HTFJrTk5nOWtLOTU0dGNwMUtPUGRGYWVXQTF6cmpNbGpacVRiNXdGNndUTW9hXC9CaGVpRGdnVE9ZYjI3XC9DSGhsRkVhSDQ2RmRzek94MnBYVG5teHlKSHlkbDBTdkVqYkI4S3V0RGVWbWtkQ0JMNXpPM1YzUGNYNDROMFRNQ0hHdzRwdDd0ZHNMRWRFVks5TWNVRVpiTVRzVjlGWVlpYVgwb1VUWGRSMmpPVnlXQ0paenhLbU9JQlBCNktXVDlzdURcL3ZTYklMY20wVGlwRllqVyt1RDVpa1hjTTd2ZU9OY0dpU0pFNXpyMUhobmw4NWhqWlQ1RUY0TXA5MG90MngycCt6clJoZ1wvSW5mYzhRcDZmVmJ6RUpRMXMydjhPRnBPRERhd21lcDk4a2FOV2tnK2JoZXplRmQ3WnJHTENENnJoSWh6U2o4NlhuUUxGRnNsYVpOdHdUWnd5R2YrcHJcLzNaTmgzTXAyWCtZRUY2cVYrUWozVm5hUGZmQ29sQlVGNGQ3bG8rTFVxelwvakdUUzJyNmhjMlpQcmczams1Yk9FS3psWmRNUkgxRDZucHl3czcwMHFGTXBwU2syYVpCWkxCWEVxNWZ2TWRtTjltODdNM2xJc2U0dWlPSThTcHpQWUtwNGZib0JRYUVqVlo1RVpyc2k1ZUd4QUJRbHIydXQ4TVRPSGYyXC9cL2w2alwvU1JVWnhtNHhIVlB2OGNyN0FONXJPUjUzSUVSUnh4WEJ1MFpHZVJ2Q1JIVUpOZ01lUHkxY1hkTTdyRjVVU0pBa3BKM3F0QmV2NktqeFZ3ZmNYV2xIcGUyOUsrSjd4d3BUYmw5RExsUkh2UWNUdEZUOVhuMFUyVkJyXC91TEhLYWxvVGhVd3hXOU1Da3hXYXp3dG9vXC9BbW90MDlFbVRTYzB1M2RXZ2o3TVRlNjh2NTNDVWRUQnN4M0s4ZDU3UHI1OEx5TCIsIm1hYyI6ImMyYmFkMzc5M2JiOTU5YTE4NTdmZjQ5NTNkNmU3MTJlYzQzYWRhN2Q0ZjNkY2E1MThmNjJhMWRlZTc1NzczNzEifQ==

Hoắc Thủy Nhi tìm một tư thế thoải mái nằm lên gối, miệng còn không ngừng lải nhải, Cổ Đoàn Thuần bước ra liền nhìn thấy cảnh tượng này, Hoắc Thủy Nhi đúng lúc nói đến: “Cố Đoàn Thuần, tôi... tôi thích ~”

Ads
';
Advertisement