Di tích cổ đại sâu dưới đáy biển, ba thân ảnh đang đứng tại khu vực tối tăm nhất, sâu nhất trong đền di tích này, trừng mắt quan sát quang cảnh trước mặt. Tại đây đầy rẫy tượng đá, tất cả đều điêu khắc hình dáng đủ mọi tư thế của Thái Nhật, vị thần tự do trong bộ truyện dân gian.
“Liệu di tích này có phải do một tên cuồng mộ bộ truyện đó dựng lên không?” Phong Háo Thắng tự hỏi, chặng đường đến đây hắn cũng đã phát hiện không ít vách tường điêu khắc về câu chuyện thần tự do rồi.
Cả ba dần tiến lên, Dương Như Âm nói: “Truyện dân gian này nổi tiếng như thế, cơ hồ toàn bộ giới phàm trần tại các tầng mộc giới ta đều lưu truyền, thì cũng không loại trừ khả năng có kẻ hâm mộ là tu hành giả cao giai.”
Tên thanh niên nhân loại không khỏi chấn động trong lòng, hắn không ngờ Mộc giới cũng có sự hiện diện của bộ truyện này, hơn nữa còn được lưu truyền rộng rãi. Thời gian hắn dung nhập vào giới phàm trần ở mộc giới không nhiều, nên hắn cũng không biết đến điều đó, giờ nghe họ Dương nói mới cảm thấy thật là khó tin.
Khi đi tới điểm cuối tại khu vực này, họ thấy trên vách tường cuối cùng có điêu khắc một câu thơ bằng ngôn cữ cổ, chính là câu thơ nổi tiếng trong bộ truyền thần tự do. Cả ba liền tìm kiếm xung quanh, xem có vật phẩm giá trị hay không, họ không tin nơi đây chỉ có những bức tượng tầm thường này.
Khi Như Âm ấn vào một cái nút ẩn nào đó trên vách tường, liền khiến một rương đá nhô ra, nằm ngay phía dưới nơi điêu khắc câu thơ. Ba thân ảnh tập chung lại, họ Dương đưa tay đẩy lên nắp rương, phát hiện bên trong có năm quả trứng loang lổ nhiều màu.
Ba ánh mắt nheo lại như đang trầm tư, tựa hồ đã từng nghe nói về loại trứng này nhưng không để tâm lắm nên khó nhớ nổi, thoáng chốc sau liền trợn mắt khinh ngạc, không khỏi thốt lên: “Là trứng Vũ Dực!”
“Không thể nào... mấy trái trứng này không phải là giả chứ? Trứng Vũ Dực chỉ có trong truyện cổ tích thần tự do mà thôi, giới tu hành đâu có vật phẩm nào như thế?” Họ Phong lắc đầu như gõ trống không dám tin, tu hành giả cao giai như hắn tất nhiên sẽ không tin vào mấy cái tín ngưỡng vớ vẩn của đám phàm thế.
eyJpdiI6Ijh2RjRuMUpZbzJ5NVBYOGlTZEtCQ0E9PSIsInZhbHVlIjoiY1wvZ2JCN1dZazhBcTdYT1JhVjdzYnBGSkVLQWZySW5YT2pBRFhLdWc3TG9tNWhsWHlhRTJWTjlzY3BnRzVQNDJFbzFPbUlrZ2xMVE4wT1BMR3J2ZkRuSWtMUXVwUWRQcnBhRHZLQkk5TllQVkk3YlZsaFB4ejRmTkZVVjdnR0Y3eFpHYlFsUFUrSER5TGJSTlVaeXRaK29TVHRxRElIZE1SV1dRZmh2aEdIdXJOSTExSUtIc3RQUHBpSFJ5cVlcLzNjSlhLXC9JeUN4b1dxbVY5aksxcUsxOEZaSUZPNGJjZEgzV1k5dUREa3VvRVdcL2xQS0xNejMyY2tlQkc1Q0tyNzd1aE1mYlNxcUFONWpNMVJUQmlIbUhjN0Y3WmtaYWxQa00zbjVhYlFLQitvXC80T0ZcL0RzSWxXeFFlY1FyNUJ1ZVllbUVZa05IcUxRQjdwQWJkSnBzM2RoeGUwcGtBSWt2bzVSdUdtQm9ia0tvZzdUc25zZ3BqMzF1M29WNWFNWVBGQ2NCcGo0Mm5iTjVpOG04Q3h2VUtoalJkanRGNWN0TTFcL0JlYTNaQmpMY3VFM0xKdzl2eDM1bUNyNm9BSjh3ZW5VYUlCTXhGVkNBN21VSzhsSWFZQk9NUkpmdndrazdcL0dDZFJsNjhnT0F3QTRcL2JkRW5qNGgzOXowNXRcL3ordnhud2IxM2I0cmZYeTk1aEROalpTSEx0NTJPNGxhbHFZaXMydElxR3dcL2hMUnhJOUJ4Wnc3bkEwczMydWRDRm5hSWN0YXpuMDlNUU5UeFdTaUprVXMwUWM1VUJzWklRQkxXUmVwVENwQnZseHVjbEdEb21rYWRoVG5IZFVpVUFmeDArR0JcLzdySXBxdUI1ckdjMVZNUkFNRFFUek9RamVCalVqRDZLaHk3TjVDREFmcCtyaFZXWWR0aXpXZWFRVjM5Z3ZlUkFjYUZTanZVVkJFMW1FN3UxK1hMZXhCcllzZGRpSGVvc0taeGFrQjNOUzNuXC9WUCtWSkw2MlRnOElmbER1MWxlTktRZ2tobjJhVHlIeEZaVVBTSkdjaktiQld3OThub3ZHTHZwZ3ZFRjkrTllveUxHRWpuUnprQlBCelZjdXhNd1RLaXZrQ21OUlBzZlZzS1FXVlZsWWVzMEMraGVSXC9PaUtKXC9oRWZqd0lOYkxiXC9ONGFwUXNqRytOeE53WDVQK1NKdWZuTERJNHJTeURpVHljcTc3Ym5hWmJqa1wvaEtMT3kra0ZJWmZzQ3hxbnlENndSV2t5XC9vOTdkRHpNbTZPY0E3KzBqT1U1YlZXZzFCQnJhRjVGdFJsOEZLK3Zla0ZjYXorYm5TWjBCXC9ZeVp5ZE1HTEhwYzZvbFBoQ3ZsV2MxUlhcL05TQVp5ak5rMDBrVERzWnpiYzd2aDFDXC9MS2VXXC84M1Z5aHVrN0txa2k2eVRPNjBmZDZOSWlHWmY5RTJEemFhdE9LT0t4SVlCKzk5K2dsSm9TUGFzWFlBRDQxWTdweGVxU1h4K1lOMjNHOVV5XC9RekVSa3pUU2ZaNjhMTlBmZ05DV3BTb1BuSjZtdjJtY3JmYjQzdzZTXC9xQ0lGcTNwOUJsWDNDVGN6ZUluOHZjdUtqaGQ5QmNSbjlZcVBvUSs2am1uSjJNXC93bWI1NWNEQUFaRlFDbFQrdTBlS1dSMndwMkYzRm1zenY0TXYxd2NCS1dsREFaRUU4clwvUkNEU0o1Vm1CamR3OEFGWk5oeDJZS2tERVp5THphY0tIa1d3RmdmQXRtXC9YSzdWbldpd3gxQ1NXZStOMEN6QlVKUnR6dGhLVzduTWJselJBUmxxNWx1bTNZODhYVXE2S1JtWVwvZ05uQ3NHNUFyS2htYzZuOXZRSTNYWnpPNjlWalwvSnBiQlkyYWxyVmZkbDhVbHRFVERBQ2tYbk1oNmxkUndSdld6bEtVbkFScFJYRDRtaHd4RUlTUUFhVEExTFpQcHZ4QkxEMmh4THFONkNDMitEMGsxdk5ieHgzZGJtOFV4M0E5cFg3SkJrRk5GYWhKMlJuYjNlTVJXYm91OVFuQWxZK1NURUxaOEdNTnJmcUU5YlwvampqQURqNTkxemVpb0tZQTlWRkJlSUV4SCtoWGFSeExDcGd1aWFxUjI5QnhSMFZzMCtZZzFoYzRMM1JPbWVOU1FOMHhHS2ozeXNKR0VZckU5Qm9zN21udkp3cWxGTURwNTBpd1wvRlA2TXRORENUcEJNdFp1WlwvSCtRQXRUbjhWS29EWmRQeEpZZzBzYXNzTzZzVlMzaGdQbitweFVDU0hZZENwbUJwckJLUGR3UGRuREM5TUtHWXRuM0pzMFZCTkp6aUExNTFRcnJFclFPOWVoSDdZalJHWWdXTkNiZzZUNGNXeEhoa2RIaUlXR1JBVU5Db2w0QnRmcVE5c2N5dURzRHUyd2VWUkoxaE5BeEh3a3lURkR3aGNJUlJhTWhXQkhaeFVvVWlNNnFGZ1c5QXpSTjZVOHJRdktER0Z0QXVFWHM4U2NnTFd1YnU5Zk1GRFBFaWsrMWMxTktXMmtrRFJpZW1BVFlMQ3NvTFVVWEowQXBINVdQMEg2aTNGbVk3VzI1YW9RUnZlYVFuN0daemZwWjdPMzc5aHlJbHlhalY3U1ZvaGNHQ2IrdHpGNHBFd2FWNGg1dXozcjZOVmRSYU5CNERnVGZleCtzTStqWGxEMU96TFhPeGlGWWhNODF5aGJxNk10cVU5bmZFcVNTeFRpNWRLTmhHWk9ucUdlQnV5bGRVWlV6QVQ1cVwvQTB5c3RaeTVDWlNJU3Z6WGNyZ01XblZoQnFkblZNQlYyK3pMOUcwcXdjdnFIc2NzNjVIaUcrM0trak5TOUt1TkV2aGxpSWFGZFhob0VpTzE4Tnh0bndVOTRldFdOQU51TVlONU0wdlpBRE5kRGRtNXFTMWJKQzZYSlhHbHhtQStLNFBVMTRXZ2ZkeXdoSk1WUFJrRXpIUDlpYzBDZzdBcU10NEgzcktqUDRCbnFDYWs4dURpd0tcL0IwNmFvNzRIWUV0U0xMR0hOc2Q0czZaYk9USTNKN1A0OGZ3ajZSTEJQWlJpZ1lwQzB3Ukh1M0ZkQnc0OWlqUzRsaVlnUE82NkdURkgrWlFpU0RaNFd1WnZpWVBUS2R4RjJjenM4MHpxQ2cyYTQ2Z3RlUHdmcjJVNmJWUDlxZzVoUHBtQnJUNVFLak1pWjJMQlZiNjBFRkJTVnNzPSIsIm1hYyI6IjRlNDMzY2VmZDBlNzA3ZTkwM2FkOWIwMGJiZTVhMWRmODM0NjhkMmJlMjMzNjA2ODE4M2E1NDUwNDUwN2IxZmIifQ==
eyJpdiI6ImdTUFh2UGM2TXZTSEZkcXZsM2xCT3c9PSIsInZhbHVlIjoiZnoxaUs4Z09Cb1oyTUtUQm52V0dMTlhkMFhpT0M0cGFhd2dQRXFQd3lsajRyelVlRHRrNGN6WXhjUXVTS1QzU0RUTEtDb3NGRGNNTGd1VmJMUkl0YTlGK2dIRHBVTWFIMTRiQ1NNOHErbGM9IiwibWFjIjoiMWM4MDNkZjE4MDg4NjhhNTdiM2ViZGE1YWFjMTM0ODlhNzA0N2ExMjcxZTQyMjFlMjY5NmI2NGM3MDJmYzQzOSJ9
Hai mộc linh không hề để ý tên nhân loại cách đó không xa khẽ biến thần sắc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Ngay cả xuân thu là gì hai tên xuẩn này cũng không biết thật sao? À phải rồi, chúng không biết cũng đúng thôi, ta quên mất nơi này cách phi thường xa Phần Quốc.”
Lúc này thiếu nữ Dương Như Âm đưa cho hai nam tử mỗi tên một trái trứng, nàng nói: “Ba chúng ta mỗi người một quả, hai quả còn lại ta sẽ dâng lên cho sư phụ.”
A Diệt không có ý kiến gì, họ Phong thì vui vẻ nhận lấy rồi đáp lời: “Thiếu chủ anh minh, chủ nhân vất vả đưa chúng ta tới đây, tất nhiên phần nhiều nhất nên dâng lên cho ngài ấy.”
Sau một hồi tìm kiếm không thu được thêm bất kỳ vật gì, cả ba liền bơi lên, thoát khỏi vùng biển rộng lớn này. Mặc dù lối vào nơi đây thuộc loại nhỏ nhất, nhưng vật phẩm tại đây mà ba người kiếm được giá trị không hề nhỏ, đủ để thỏa mãn họ.
Trên đường chạy qua hành lang dẫn ra quảng trường trung tâm, ba người không khỏi hốt hoảng khi xung quanh rung chấn kịch liệt, hư không trước mặt rách ra, xuất hiện một góc của chiếc phi sa to lớn. Một lực hút vô hình kéo cả ba lao vọt vào vết rách không gian, rơi lăn lộn trên khoang phi sa, xong việc chiếc phi sa liền lập tức xuyên toa tới không gian thực.
Chật vật đứng dậy, ba hạ vị giả biết đây chính là phi sa của Thiện Hận Hầu nên không có vẻ gì là lo lắng, họ chỉ quan sát xem rốt cuộc có chuyện gì mà hành động của nàng ta lại vội vàng như thế. Chả mấy chốc họ đã trông thấy thân ảnh xinh đẹp cao ráo đứng tại điểm cuối phi sa, chú tâm quan sát thứ gì đó, Song Tính Hầu ngồi xếp bằng điều tức cách đó không xa.
Phi sa xuất hiện tại quảng trường chính, phá không bay thẳng một phương hướng, đến giờ nhóm A Diệt mới trông thấy có hai chiếc phi sa kích thước lớn không kém, đang rít gào truy đuổi theo ngay phía sau.
Đứng tại mũi nhọn ở đầu phi sa truy đuổi có một gã nam tử phong trần, hắn giương cung, kéo căng dây, phi tiễn tức thì xuất hiện, ngưng tụ sức mạnh trên chiếc cung ấy. Một tiễn bắn ra, lập tức không gian bị rạch nứt, thiên địa nguyên khí tháo chạy, khí tức sát công ập đến như có vạn binh ức mã xông tới.
Thiên Hận Hầu xuất ra Hỗn Nguyên Bình, sức mạnh hỗn độn từ bên trong lập tức phun trào, chín nguyên tố điên cuồng bành trướng, được thêm pháp tắc tương ứng cường hóa, hiện lên hư ảnh đại mãng xà chín đầu hung tợn lao ra ngăn lại phi tiễn bắn tới.
Uy lực va chạm càng đẩy nhanh phi sa bắn vọt đi, hai chiếc phi sa phía sau vẫn đuổi theo không bỏ. Trên một chiếc phi sa khác xuất hiện vô số trường mây thất thải như cầu vồng, được một thiếu nữ dễ thương điều động, phô thiên cái địa lao lên muốn bắt trói phi sa đang bỏ chạy.
“Nghịch Phản Kính, lên!” Thiên Hận Hầu tế ra một món bảo cụ Thiên giai khác, là một cái gương lớn có hình thù kỳ quái, ngay khi hướng mặt gương tới phía thế công của kẻ địch, nó liền lập tức nghịch phản lại toàn bộ.
Thiếu nữ khả ái cau mày, vì hàng ngàn trường mây bảy sắc cầu vồng do nàng xuất ra, đang quay lại công thẳng hướng nàng. Đột nhiên một nữ tử cao gầy có gương mặt lạnh lùng tiến lên đứng phía trước thiếu nữ, ngọc thủ liền gẩy dây đàn, pháp tắc âm thanh đan lại thành lưới nhện, cố địch trường mây thất thải tại chỗ.
Thấy ba viện binh vừa tới cũng không gây khó cho Thiên Hận Hầu được, hài đồng Thất Kiếm Hầu tức giận, hướng đến phi sa bay phía trước quát lớn: “Con ả khốn kiếp nhà ngươi, chẳng phải ban nãy ngươi mạnh miệng lắm sao, nói rằng tới thêm một chém một, tới hai chém cả hai à?”
“Haha.” Nữ tử đứng khoanh tay ngạo nghễ tại đuôi tàu cười lớn, sau đó dùng ánh mắt như nhìn một tên ngu hướng tới kẻ vừa lên tiếng, nàng nói: “Thất Kiếm tiểu nhi ngươi không biết đếm sao? Ta nói đến hai chém cả hai chứ đâu có nói đến ba thì ta vẫn ở lại đánh tiếp. Giờ năm người các ngươi cứ ở đó mà hít bụi đi!”
Thất Kiếm Hầu cùng Sa Đao Hầu máu nóng lên đầu, muốn toàn lực lao lên công kích, nhưng bị nữ tử có cây đàn lớn ngăn cản lại, nàng ta nói: “Đừng có làm liều, con ả đó có nhiều át chủ bài lắm đấy, ban nãy chiến với hai vị ả vẫn chưa để lộ ra một con bài thực sự nào đâu, không nên vọng động.”
Gã nam tử phong trần vẫn đứng bất động tại chỗ, lớn tiếng nói, ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Thiên Hận Hầu, phu quân ngươi là anh hùng chính phái, sứ giả thượng giới, được người người kính vọng. Ngươi thân là phu nhân, vậy mà không những chẳng hỗ trợ lang quân, ngược lại còn đi khắp nơi gây họa, làm tổn hại đến thanh danh của ngài ấy!”
Nữ tử trên phi sa bay phía trước cười lạnh đáp: “Ta thích làm gì là việc của ta, chẳng liên quan gì đến hắn. Ngươi cũng đừng có lấy hắn ra nói trước mặt ta, chẳng tác dụng gì đâu. Hơn nữa ngươi cũng chẳng có bản lĩnh gì, tốt nhất nên cầm theo cây cung rởm của ngươi về bắn chim với đám con nít phàm nhân đi, haha.”
“Con ả chết tiệt, ngươi chẳng có chút phong phạm cường giả nào, đến hạ vị giả không thù không oán với ngươi mà ngươi còn ra tay sát hại, đúng là hành động của ma tiên!” Thiếu nữ khả ái tức giận quát lớn, ngón tay nhỏ nhắn chỉ thẳng tới thân ảnh phía trước.
Thiên Hận Hầu liền khıêυ khí©h lại: “Bản tính của ta là người không phạm ta, ta cứ phạm người. Nếu tiểu nhi ngươi không phục thì có thể nhào lên đây, còn không thì đem mấy sợi dây của ngươi đi chơi nhảy dây với đám con nít đi!”
Hai bên cứ cãi vã qua lại, khiến ba tiểu gia hỏa hạ vị không khỏi được một phen mở mang tầm mắt, thượng vị giả ngày thường cao ngạo lãnh khốc, không ngờ cũng biết cãi nhau như đám phàm phu tục tử đầu đường xó chợ.
Trên tay Thiên Hận Hầu xuất hiện bộ trận bàn tinh sảo, nàng ta cười nhạt một cái, sau đó lập tức thôi phát uy năng đại trận đã âm thầm chuẩn bị xuất thời gian vừa qua. Không gian như đóng băng, hư không chằng chịt hoa văn huyền ảo, pháp tắc không gian nổi lên tứ phía, phong tỏa hoàn toàn vùng trời này, khiến hai phi sa truy đuổi bị cố định tại chỗ!
“Ả ta có thể dựa vào trận pháp để thao túng pháp tắc không gian, một trong tam đại chí tôn pháp tắc! Chẳng lẽ tạo nghệ trên phương diện pháp trận của ả đã đạt tới chuẩn đại tông sư rồi sao?” Thiếu nữ thần sắc biến đổi mạnh, khó tin thốt lên.
Nam tử phong trần cười khổ nói: “Pháp tắc không gian, thứ mà tất cả Phong Hầu khát cầu, không ngờ Thiên Hận Hầu lại có thể mấp mé chạm tới, ta đã hiểu lý do tại sao ả ta vẫn có thể thong dong đến giờ rồi...”
Trước sự không cam lòng, phẫn nộ giận dữ của những thượng vị giả trên hai phi sa đang bị cầm cố, chiếc phi sa của Thiên Hận Hầu đã hoàn tất quá trình xuyên toa, tiến vào lớp tường kép không gian, chuẩn bị tẩu thoát rời xa khỏi khu vực này, cắt đuôi hoàn toàn truy binh.
Khi phi sa rời đi, thanh âm lạnh lẽo của Thiên Hận Hầu còn vang vọng lại, truyền thẳng tới tai năm người: “Trên đời này có hai loại người khó đối phó nhất, là đàn bà và tiểu nhân. Ta không những là đàn bà mà còn là tiểu nhân, nên từ nay các ngươi phải cẩn thận đấy, nhớ bảo vệ đám tiểu bối dưới trướng cho tốt!”