Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Trên hành lang rộng lớn, hai thân ảnh đang nhanh chóng bước đi, bước phía trước là một thiếu nữ mộc linh có vai trò thị nữ, người đi theo ngay phía sau là một tên thanh niên nhận loại, còn ai ngoài Diệt Chúng Sinh.

Đã qua một tháng kể từ khi họ Diệt đầu nhập về dưới trướng Thiên Hận Hầu, suốt thời gian qua hắn luôn trốn trong phòng tu luyện, không hề ló mặt ra ngoài. Cho đến ngày hôm nay khi phi sa đã trở về phúc địa của Thiên Hận Hầu, mới có thị nữ chủ động tới mời hắn ra ngoài, đi làm quen với cứ điểm.

Vừa xuống khỏi phi sa, đập vào mắt hắn là một thành trì nguy nga tráng lệ, trong thành mộc linh đi lại tấp nập, thoạt nhìn cứ ngỡ nơi đây là một thành trì lớn tại mộc giới. Thị nữ vươn tay trải tới phía trước, rồi quay đầu lại nói với A Diệt: “Chào mừng tiền bối tới với phúc địa Đại Hồng, từ giờ nơi đây chính là nhà của tiền bối.”

 

 

Trong lòng A Diệt cười khẩy vì mức độ đần độn của đám mộc linh này, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên chỉ gật nhẹ đầu một cái, thị nữ tiếp tục đi đầu giới thiệu các khu vực đáng chú ý cho hắn. Nơi đây là thành trì trung tâm, dân cư chủ yếu là mộc linh có năng khiếu cấp cao, có ích cho Thiên Hận Hầu.

Ngoài nơi này ra còn có rất nhiều thành trì rộng lớn khác, mỗi một nơi lại là một chủng tộc khác, tất nhiên có cả nhân loại. Trong phúc địa này không áp chế thần thức, A Diệt thử lan rộng thần niệm ra hơn hai trăm dặm, không khỏi ngạc nhiên với vô vàn tài nguyên tại các khu vực hoang dã, phải nói là đủ tất cả mọi thứ cần thiết cho tu hành.

Tất nhiên có nhiều khu vực được bố trí pháp trận che đậy dò xét, A Diệt cũng không dại mà lan thần niệm tới đó, nhìn qua cũng biết đó là những nơi chứa vật quan trọng của Thiên Hận Hầu. Cùng thị nữ đứng trên một chiếc phi chu cỡ nhỏ, tham quan nhiều nơi trong phúc địa, họ Diệt cảm thấy so với nơi này thì phúc địa của hắn chỉ là cặn bã.

 

 

eyJpdiI6IlZKZnJFRENIN2FLU0c4VGlYT0R1cVE9PSIsInZhbHVlIjoiVVFGK1pRV2RSNmFEeHB5aEZ1N25sQUtuOXhrdmUwdzAxdFZteDFSOFVOU1ZjcHBLaHJOcDBLcTNcL0pFMWZkcFNXMHFRenYrYTFJa0NiVE5TWjd4TnQzcFpCWndZenRwUGg4SlwvNDNPQ2ZudGM0MFhXTzJ2aWhVSXFhWTdyeUQ1OWREbEU3ZGNuaTlYYlwvOVlMTnpLZVwvTkd6bXlIUnh5c0JsblZOaXl5VmxnaXN3cWNXRUlVbWY1TUhjSnJ4WFNEZXZcL3N2TWF1UHpsbThwMENDRWlZdGQwbkNuUWpFTVJpZkVBaWlcLzJ1SkM3MzVKcUFQNGduYlwvNjlETWJ4SHpJeUtEMWR6bU9IVCtYT1JjN2hOK3hQNlVkQWZxXC9qdlBjZmNhVzBXd2tOSStsVlN4dG5ndGhHNVV2NnRcL0kyWEFTYVlFRkxmUkkreGY4Ung1YWw4cWZMK3B0bExVY3YxWEdRQWJMM04wS1NkT2VraDFYYlJzSzlzWGVTc3JVWkdGcUlYb0JIK0E1d2t5eXE2cVN4TitmNDNZZ0JcL0tMMVVBN2xrMHVINE9SeERtWkpjdkxpUkVqakxteHdtV0xWMXU2QXloYlJkOGNYYklVbGd4aEN4WjcxSWU4dStyM09hajBWd0lEZTUxeHRsZDlsWHE5VlpndjlKM0IxSDk3UUsrMVREN05uZlwvNmR5aElxb1RwVVVPMjg1TUpzRmdxclVqV1Z0Z1V2azhpa3ZIZkpWc1wvaVltRGRjZUxvN2NDVGxtUTRcLzBVOGRiSFpHaVJkV201NCtITWowc1FNRlF1a2ZqUjJxTWQ2ZVZ2eGZWZFFsR0I3Uzh4V1FDUXNCZEFmcDFGRjVYOUJURXRhU1VKNVFLVyt6SjBNdUpsV0lRSW1vUjZwY0tZUjdOUWN5QXZYTklMclwvXC9RR2VNaWMrU2dSXC8xeVg4elJhQWRVY0tDbUtxSjF1MWhtWUdVa1FGZmFYbklBWWlWK0tGVUlXWGd2clNOME9FZDZWc29mR0FkbVNvYXR0Vm5HOHN1TjVXa3JoSU5ZdDFQRldURmlTK2ZpTkM5WitKUzVON0lzUFZ0QkZwdmpUYnJtMXpwWVMwMVZhYkN0NjlnSExsNmw0TWlDTjR5ZWNITHNrbmJrUUZyZHFUbTVNblZpSWw5YVA2cjVNaXdSMStsdlBibW42VXk0S0hTSm9hVmZiTmh6R2JaSEZPSDAwNHNtd1I5UXIrXC91aXdwcVZxTllJd29LS0F5eTNqWFdLbExtcVdIRkpJU3dIazBGdjRUWFFPVVdpMjNJcFpDS3REUVd0azBTS1BXK0RNRWc0QStSWVwvSk44TWhpSVJNRFFXM1Z6STAzbnFxMjdqUVppQ0JYK1NFOXhQd2JudkI3VFVZbDVNYkxBTjhPQWh4V3BnUE5jb2JXYXNLRDhZb0tZdUVFUDBZODQzeU5GUzZ0OWhMVElaZlZiMHhQc1RCRjg3clZtOXZhQTZ5MFR6MTBTaGM2dDdQTXgwOFBzbnNzTWVNWnJcL0piNW5Va2I0TEpRKzhaT2VRczZzTHozRGpZdlNrd1R1ZDAwTGxobm16eWJieXplOHVpS3J3Y3lYWHNjSzBmbFhncDJIMjYrVStFc0dJXC82NktuSmhNZVJEODR1RlBYb2ZXblhFV2xQXC9CSlVwNjJGTnBsa1ZvQ1NQekRmWXliWGY4QjhaYldJT0JzaDZ6bllEN1lCK1NZeHpITlY0dDhySUtGVW5oNUZPMndtVjNLbjBLU2tlMlM5NnF1NkI1dmt6SUZxUXU4cjIxZjk0MjVyTTJvaU5vZTZkRUt2dWJqejVlSDZxR2lSVGFRMDh5YTdhdXErRWhKMUliaDd0Wm1QUjhOOXFNTWdFUjJYT0Y5MGJ1SHM4YVd3ZDZoRkVDUVk1Y01nRitNN2ltXC9OM1Z3NmpBaExYOVNUZHNBUHkwYTVQaXFZMGRHaGhETlNPcTVFamhEelB0aG8zc3B1ZXBZaFVyeHZRc280cmFrQTdyWWdYcnJ5Vm91dUhGQ2dHQUNjc0JKRlJVaHFzbUN4cjVWQ0pQSTJKUXljNmNYSjhWeFlLcFFhRlwvejJHRkx3ME1sd3VEcVhoQ3JHWktiV0pGRVdPcmliMmtmMG5wWFN1amlUcTM0R29NMXV1dElTUWlRVnBuZ21EbHVSQXZKWGEzSUlBd01lXC9GUXhcL0RmNEs0ZFwvTUhENHZZT0FONm5LWXpLSGtwcFlrNUowUVBZMmpRS1JnN2xkUEV0V1htV0VEUUNRR0FsTnNUUmJtbkxFcHpJQVwvczd0NTlFWHpWY3NcL0dxbzJ5ckN0U3BXV3ZxdVdcL0JSS0YweDA0dm9HOVQxbVUxSG0rb1ljVmxqV1wvRGVsaVNJREU5K2lDRGF2Y3dGSHpHWHhNUGtwSHVSOVkwc1pHQ21HcmFBOFM1XC9lM2lIY2hGdDVcL1VDUjRNaWJtK3F0VUtKU0YyVUFVQkVEZmNNYzN0YjJHMTdJNkxpUnBKd1dYQ1FMb0k2cEQrN2lLbGx0SStRSXRWcklmSDdLdVROTXdaNjNhclFcLzZZMkl3S2xBVVRCWFhzR2d6ZWcxbUdHMlpoMzQ3a0MzaHNuVU5nblZoOHpBYllMbUlpbmpRdjdsckdoMTZ4cWt1MUdLMjYrYnVSK1VDU3RVRTMyWHJydTlqOUN3VDVYWUhYN0x0dmtxUkJXaldpc21iYlBjYTd6cTJjTzVYcWNjTXRZU2JQbDM3ZkZJM3poeG9OZG9aMENqZUxyUE1LVlwvcjNQV2xBeFZOZk1wSDlINW43VUgyNmdQVGY0S0xNN1VXTktGRWppdXRmcTdnZFJwbFhIRUFPbW1oY0d1dFNxT3VkQjRPNzdkakRlU1ZZN3N0Z3NabGE0eUlmZjg4aFYzeWpZRGlZSnVLem9EcnFLcEx1ZWt3dE56RllnazZhcjlsY0luY1QyblUrbUY0U1I3elJQVWVjZU5xXC85dmtXK2JIc1diZStrQSIsIm1hYyI6ImExMjNmYjgyYmZjZTMxNjZhMDNhYTYzYzlkNzlhOTVkMWU4M2E0MTA3NDE1ZDljNzJhNTFlYWFmMzg2NWUxNjQifQ==
eyJpdiI6InVRWlJsb2FWVngwSnNiXC8zbE9DcERRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im0xUGNCT2FqRVhSMXVOY01RdnRwWFgxOFcyNzRvSHQrTFVEQjNIaE9wc1BuUk9sMlBxNUExSEhyUWpLaW1FVGdzQlNNczduT3NWMm13d2RQZWNDYkdpUTh0K2UrWGVySEtxWURUSTZGODM0PSIsIm1hYyI6IjI5Njk4ODliMGE3YzdjY2JhM2QxYmZjMTUzMGM1MzU0OGU3ZTg1NjA3YTVmYzliOGYzNDUyMjE5M2EwY2JmZmYifQ==
Chả mấy chốc khắp ngọn núi đã rậm rạp khôi lỗi, nhanh chóng kiến tạo một tòa động phủ, khi A Diệt hoàn thành toàn bộ trận pháp đủ mọi chức năng, cũng là lúc động phủ hoàn tất xây dựng. Phiêu phù trên không nhìn xuống tòa động phủ, hắn cũng không hiểu cảm giác của bản thân lúc này như thế nào, chỉ biết từ nay hắn sẽ tu hành tại đây thời gian không ngắn.

Cung điện lớn nhất phúc địa Đại Hồng, trong đại sảnh chính, Thiên Hận Hầu đang tiếp một vị khách không tầm thường. Ngồi dưới ghế khách nhân là một gã nam tử thân hình vạn vỡ, cao tới nửa trượng, khoác bộ áo bào chằng chịt vảy giao hào nhoáng, khí chất ngạo thị thế gian. Gương mặt y được che lại bởi chiếc mặt nạ giao long dữ tợn, đánh số tám tại mi tâm.

Nhấp nhẹ tách trà trên tay, vị thượng yêu này chép miệng lên tiếng: “Hôm nay ta đến để tiếp tục giao dịch như thường lệ, hơn nữa còn muốn giao dịch thêm một vài thứ, lý do chắc hẳn tiên tử cũng biết rồi.”

Nữ tử tú lệ cười nhạt gật đầu, thanh âm nhàn nhạt tại đại sảnh vang lên: “Đệ nhất hiểm địa của tầng 3 Mộc giới chỉ vài chục năm nữa là khai mở, ai mà chẳng chuẩn bị thật nhiều thủ đoạn cơ chứ. Giao Bát tiên hữu đến đúng lúc lắm, thϊếp thân cũng đang có không ít vật phẩm cần trao đổi.”

“Vậy trước tiên chúng ta cứ giao dịch vật phẩm thường niên trước đã, mấy chục năm gần đây ta đã thu thập được ba tạ cát Lưu Sa, cùng với ha mươi khối Đồng Kim cấp cao, mời tiên tử xem qua.” Giao Bát lật tay, giữa đại sảnh liền xuất hiện hai vật phẩm mà gã đã nói, số lượng cũng trùng khớp.

Thiên Hận Hầu mỉm cười gật đầu, đồng dạng vung tay thả ra một chiếc nạp giới để cho thần niệm của Giao Bát tiến vào kiểm tra, nàng nói: “Trong đây có đủ một trăm đóa bổn nguyên bỉ ngạn của nhân loại, đều được bảo quản nguyên vẹn. Về phần một trăm tên Bỉ Ngạn cảnh còn sống, lát nữa sẽ có thị nữ dẫn tiên hữu đi nhận hàng.”

Giao Bát hài lòng thu lại giới chỉ, đồng thời đẩy Lưu Sa và Đồng Kim bay tới trước mặt Thiên Hận Hầu, hắn vui vẻ nói: “Cũng lâu rồi ta không được thử cảm giác nhai sống nguyên sĩ nhân loại, hơn nữa còn là Bỉ Ngạn cảnh, chắc hẳn thịt của bọn chúng rất bổ béo.”

“Tiên hữu yên tâm, bọn chúng đều là Bỉ Ngạn cảnh hàng thật giá thật, không có một tên nào dùng thuốc kí©h thí©ɧ để miễn cưỡng tấn cấp cả. Hơn nữa còn có không ít kẻ đạt tới đại thành, chắc chắn ăn bọn chúng sẽ giúp tiên hữu nhận được rất nhiều chất đại bổ.” Thiên Hận Hầu đáp lời.

Giao Bát phất phất tay nói: “Tiên tử không cần giải thích, ta tin tưởng sự uy tín của tiên tử, chúng ta dù sao cũng đã giao dịch với nhau suốt mấy trăm năm rồi, chút tin tưởng này cũng phải có chứ.”

Cả hai đồng thời cười lớn, sau đó tiếp tục giao dịch một vài vật phẩm cần thiết, khi Giao Bát sắp rời đi, Thiên Hận Hầu nói thêm: “Sắp tới thϊếp thân cần lượng lớn yêu đan yêu soái để luyện đan, nếu có nhiều cửu giai càng tốt, tiên hữu có thể chuẩn bị đầy đủ trong khoảng mười năm đổ lại chứ? Vật thϊếp thân dùng để giao dịch chắc chắn sẽ khiến tiên hữu hài lòng.”

“Tiên tử yên tâm, gần đây có một vài kẻ khiến ta không vừa mắt, sắp tới ta sẽ đi tìm đám đệ tử của chúng để ra tay, đảm bảo trong mười năm sẽ có đủ số yêu đan mà tiên tử cần.” Gã thượng yêu vỗ ngực bảo đảm, nghe vậy Thiên Hận Hầu liền nâng chén trà nói lời đa tạ.

Khi đứng dậy bước đi theo sau thị nữ dẫn đường, Giao Bát còn quay đầu lại trầm giọng hỏi: “Chuyện giữa đồ đệ Bằng Thập của ta với đồ đệ Dương Như Âm của tiên tử bỏ qua đúng chứ?”

Thiên Hận Hầu cười xùy đáp: “Đám con nít chơi đùa quá trớn mà thôi, tiên hữu để tâm làm gì chứ, thϊếp thân đã sớm ném ra sau đầu rồi.”

“Vậy ta thay mặt nghịch đồ nhà ta đa tạ tiên tử độ lượng.” Nói rồi Giao Bát bước ra khỏi cung điện, theo thị nữ mộc linh đi tới lao ngục nhốt trăm tên nhân loại Bỉ Ngạn cảnh, những kẻ may mắn được trở thành thức ăn của vị thượng yêu này.

Cánh cửa cung điện khép lại, sắc mặt Thiên Hận Hầu đang tươi cười chợt trở nên âm trầm, lúc này tại thạch điện phía sau vương tọa có một thân ảnh bước ra. Đây là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, thân thể đầy đặn, đường cong lả lướt, ngay khi bước tới cạnh vương tọa liền cúi đầu lên tiếng: “Sư phụ.”

Thiên Hận Hầu đưa ánh mắt nhìn tới đứa đồ đệ nhỏ nhắn này của mình, lên tiếng hỏi: “Những vết thương do tên Bằng Thập gây ra, giờ đã được điều trị ổn thỏa chưa?”

“Bẩm sư phụ, hiện tại thương thế của đồ nhi đều đã được chữa khỏi, ám thương cũng sẽ lành lại trong thời gian tới, không có gì đáng ngại cả.” Thiếu nữ Dương Như Âm cung kính đáp.

Nghe vậy Thiên Hận Hầu gật đầu, đưa bàn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của đồ đệ, ánh mắt nhìn về phương xa lóe lên sát ý, môi mọng hé mở lên tiếng:

“Sư phụ của con chim nhỏ đó là gã Giao Bát, đối tác làm ăn lâu dài với vi sư nên ta mới không tiện ra tay ngay. Nhưng vi sư đảm bảo tên khốn Bằng Thập đó sẽ sớm được ban chết, chưa có một kẻ nào gây thiệt cho người của vi sư mà còn sống đâu!”

Họ Dương gật đầu không nói thêm về chuyện này, nàng biết sư phụ của mình có tính cách như thế nào, phi thường bao che khuyết điểm, chắc chắn tên Bằng Thập không còn sống được lâu. Nàng như nhớ ra chuyện gì đó liền lên tiếng hỏi: “Đồ nhi nghe nói sư phụ mới thu nhận một tên thủ hạ nhân loại có thực lực không tệ, không biết hắn như thế nào?”

Thiên Hận Hầu tựa lưng lên vương tọa, nhàn nhã đáp: “Một tên tiểu tử rất khá, tuy chỉ có tu vi Bỉ Ngạn cảnh đại thành, nhưng thực lực chân chính không kém hơn là bao so với những kẻ đã được Tổ chi pháp tắc công nhận! Vi sư cần sử dụng sức mạnh đặc thù của hắn, trong chuyến đi mạo hiểm tại đệ nhất hiểm địa của tầng 3 mộc giới vào vài chục năm sau.”

“Ra là vậy, như thế đồ nhi cũng nên dốc sức tu luyện, đến khi vào trong vùng hiểm địa đệ nhất ở tầng này, còn có thể trợ giúp sư phụ chút ít.” Dương Như Âm hùng tâm tráng trí quyết định tu luyện khắc khổ hơn nữa, không lâu trước đây bị gã Bằng Thập đút đống hành vào mồm, nàng càng thêm khát cầu sức mạnh.

Nhất thời những mộc linh có thực lực dưới trướng Thiên Hận Hầu đều bế quan tu hành, bên trong phúc địa Đại Hồng trôi qua yên bình đến lạ, tựa hồ quên mất có kẻ mới đến nơi này. Qua một khoảng thời gian vẫn không thấy Thiên Hận Hầu hiệu triệu mình, A Diệt cũng không rỗi hơi đi thăm dò hay ra ngoài tham quan.

Hắn một mực ở trong tu luyện thất tại động phủ của bản thân, tiêu hóa đống chiến lợi phẩm thu được tại phúc địa Nhất Đại, tu vi vẫn luôn tiến triển hàng ngày. Hiện giờ hắn cảm thấy ở đây cũng không tệ, nguyên khí thiên địa cực kỳ dồi dào, có thể yên tĩnh tu hành không bị ai làm phiền, một địa phương tốt để hắn bế quan thời gian dài.

Ads
';
Advertisement