Bên trong một cung điện trạm long trổ phượng, lấp lánh cao sang, bày trí sang trọng, có một thân ảnh mềm mại nằm vắt vẻo trên vương tọa, lúc này đột nhiên mở mắt ra. Nàng ta chậm rãi ngồi thẳng dậy, môi mọng hé mở khiến thanh âm như gió xuân phát ra: “Chuẩn bị phi sa, ta muốn xuống tầng 2 một chuyến.”
“Rõ!” Thanh âm từ bên ngoài truyền tới, không lâu sau cửa lớn cung điện khẽ mở, một gã nam tử cao lớn bước vào đại điện, khom người thi lễ rồi lên tiếng: “Bẩm chủ nhân, phi sa đã chuẩn bị xong, nhưng không biết chủ nhân muốn xuống tầng 2 để làm gì vậy?”
Nữ tử đứng dậy khỏi vương tọa, chậm rãi bước ra cửa cung điện, hờ hững đáp lời: “Gần đây nhàm chán quá nên ta muốn ra ngoài khuây khỏa chút, ta còn đang tính xuống tầng 2 tìm Dương nhi, thì tầng đó lại phát sinh thêm một chuyện có chút đáng chú ý nữa, nên tiện thể ta xuống nhìn qua một cái.”
Lời đáp này của nàng ta khiến gã nam tử cao lớn chẳng hiểu gì, nhưng hắn cũng thức thời không dám hỏi thêm, cung kính đi theo phía sau thân ảnh yểu điệu. Chiếc phi sa to lớn xa hoa rất nhanh đã bay lên, rời khỏi tòa phúc địa rộng lớn này, sau đó xé ra một vết rách không gian, bay xuống tầng 2 mộc giới.
Trước đó nửa nén nhang, tên thanh niên Diệt Chúng Sinh đã một đường tương đối thuận lợi, bay tới vùng hiểm địa hoang dã tại quận Bình Hoang, sau gần bảy ngày không ngừng nghỉ phi độn. Nơi đây cực kỳ hoang vu hẻo lánh, mộc thú có một vài đầu nhưng tu vi không quá cao, A Diệt dễ dàng thông qua, tiến sâu vào bên trong vùng hiểm địa.
Càng vào sâu A Diệt càng cảm thấy thảm thực vật thưa thớt, như một khu vực cằn cỗi, đi thêm chút nữa đã không một bóng cây ngọn cỏ. Hắn lại tiến vào sâu bên trong một sơn động lớn, không có bất kì một sinh vật nào, thực vật cũng không, vật phẩm có tác dụng tu hành càng không có.
eyJpdiI6IlhvRGk5SWdwVUcrYXlJU1JFaHd1NkE9PSIsInZhbHVlIjoiWFwvV1JINkdldGhsTjJQSUNhXC9DSGhsT29xM3pwY3FHYWpyM2E5d3VuRU5XNjQxTUdHRzFhUVNJazVxWEpHN1c5UHdvbVVPU0NUVHFFUjY5SVQzOGx2WHZ4Q2lPa0VQbW9wUVwvZDQrZFVWNkoycDVBU3hzbTVEUnlMMmdTYzRIKzhqWVpDWmhoSmlzQXNWcjRCM05Zbno4NTJVN2dkOXp6eHR4WEVHZFwvSkZWZHVXSHhDcURCSmNYeXk3UmNxOTFOTWpoYm5vMUltWHd1U0dcLzdlXC9zRWZOQUhzU2hUbTRKVWozU1wva05nVys2M3Y5QU9BazFabXhSOG84dUJpYlJ4M0ZkSHlPcXlWaVRFYkVRRHBOcVwvK3d4TFlcLzdCWW1TN2t6UHZCdDdEWGRrSm1FOWE0bkxCQytaamNyTDNtMXRTb0N3dEFzcW1tY0NMbmJwRTJMdFlBYTQwNkpLMjlTZXU4eUVYXC9kRitXZ1drcm53dXJrT3lDS053UTkxaDJ0K0FGOWUrcFRlOG1cL0xjYmdza01JRVRmTzdueW1nVVZOTkVybkdybjFFd3VWSWlwK2ZaUDI3N2FMblRsOUZUWGVWRVFzY3R1R3VaSURpNUdSV3hDVTZ0TlNxaEl3cFoxUlJVYWkwSyt3cmlKTnJnZEFxSitIZDdKajA0MFNVYlwvR3JlRkpLRERyYVRLeWhtVXlrb2R5R0ZwU1wvbVBqSVpZTVhYRXRsVk9LYU03dmtwXC9BV2xxcDVNdWRzMVhVeFwvQlpwRG53cEQxMWJZbnpObEFnMEl0TnB0U3RWU3dyendubEtaXC9zclFwMzFmTVZNd0plaEw0OWtKRFJCOUlvNFZhZm1sejJYUGhwUHNtMTNxRUVxdkhhUWhxMmYyUDZRYzY4MDBaamI3VnFYTzhUNnZxR21wOFo3bGQ5eXNQOHpsMVVSaXJSeVdtc1ZwZ1QwajFzYkxCK3hyaXhkVXNsaUNpUERNeXNOZVdzUkdPc2ZadHJlaTBwMkZFUEJDRjFQODI3WGFFUGNNbUFSY3I2YTlIZzB0Nm5iWmhSU2FsQ1JkNmJmazZCS2RnemRIbW1HU2JCbEVjcEV3Yks2OUhuU2VsUEI2bW1hQ0pBYktoK29rd092czJuZkxhRXRtaDBOV09ReVkrYU05UXc4TWFsc21ISVdHNnR1WnhzVVJpc0RTdEZ5OU9LT3NEYmNneFVhZGJBRm45Vkk4S292UFwva1FmXC9YVG9mWFp0S0x3M0ZqdVY5cXdPU1hEQ21Zb0RmNTdXdnFaa0NrNEk3aTFmNjZNS3d6TW5JRXdXQ3JLVFpSVGFUQllxOHRxZWwzWGdTYXc3Q0NMWTQyT0VEU2FjcDlBNnAxOXJIQlo2YjhkaStwcHl6TDFKQ0xlRGF2K05XdjduMjJaRTZNc3MxYk5sXC91MmxKVjg5R05OSlR4RER1NUo5UXkrRXByMFdHZUl0dVZmMmRhSVNWM3BFNEdcL014bXJcL1wvbUx3eW9cLzl5NEJvYXE0eGhjTWNrOE5BNXZrZDRUN1d1THhlWkd1RmtLRTMyRkpKMzRcL1lTdWdDYlBLdjFRSEZObE5CXC8yeE5mQXhXTU1BQ3BHU2FwWEVVTkp2QXpieDd1MVBNMTlHYjV1R1A3S3R0RUd4UFNDV281UlhXcHYyVlFuUHZkb215OWdwVlNGOEZYbWZjV2M2RjZxR2tEWGNodWhaaGJOR0lYc3lcL1lMN3NYbWJDQmEzMmNQNHI1OU5ycEJ6YzQ0UmJKVkhzb3VMVEtIRG5xXC9veTNXR1VNdzRybXlwb1pVeEJvTWpEamxiZURUZ1dCNFgwSmVkeGQ1TnJMZWVrUHp0YnZVK1AyMytXWUhxQ3NvZVlMM0haZWN3czVoZFBpeTlaRWszZm5DMDkzXC9mSHJwdGxkMmF2NExjT1ZZTDM0Q1h3N3p2MTdxXC85Uzg4NnA0ZHBJMVVvaERIbVdyOVlhRGRVcmtxSDNCc0ZRckxZR21LZFJySTJCN0FUQXl6Mk5IVUdMdHJSNCtBaEFwZURqdGZ1MWIzXC93ZE1GQ1lVUFpibkRhRHhERTdTNlpLQ0l0TjFvd3VCV1wvd2dTemlQZFNqcElPTDUwUjJxWkEySUtCdXI1dEFoUGxnMCswaGVxMEVYOVh4MVVTVlpHQ2VFVUxcL2g5OXFVMkRLdWxcL2RRWXFcL3IwdlR3VHdkMXlLanNwMzhDaXdYNkpcL3cxOURja0ZKYjBYSTJpZkg3XC82XC8wWTBTZW5UenVDcXFmWlN2XC9IOEEzTytBN3RxXC9ueXJ0Y3lBN3c1cjZyREJcL1hOV3FPdEphUzltVWdGMkk5ekxScVpHc2gwdjdicDRJalN5em5YakYxN1ZxUUtnQ2pxNWl1a0hyYkNuOVwvV0o0Und4d1Urd2lHYmk3UDc2b3l6M25wMUJMOVBhSWJzdGZuWXJkRTlScXlxTzRYKzJuZHRjU080Vjg3R2doclhcL1wvcUpqVDU0dlFNNFZxU2pnOGp3NDlzbFBHNzlyN1RPQUlyeFEzYXU5SVBcL3UzTjFMSmNCWDNnUU1ScTZQOEY5eDBsXC9LVTA1VFVJV09JNmdnTkFrTDhYK0YrT0FwSmJidExlcjcwbzB4TmRyM1UzTEo1T21ZdTBtQ3NTUE9DMkx2TXVGS1wva00zMzg0RXl5WkFveTZjbXQxTHlzd0lLc0crR2JXV2FcLzdhbVFvTGxvYlRXXC9rd2JcL1lZV0J6QURidlIzWVNhQ2JxUnl0MktGenErOVJUU1dPVU93UG43NGZhMVVnQTNEV01kK0s3cVd2KzE2XC9WUEZpZFl2UExROUdlVWNJSVFvWFpLVTRBZkVNZWxIaG55Y05LeFVWK1lvZzRLcjUxbkVcL0MwSVJqK1wveDRmMWR5THRCT09Kd0s2b0RJc0pBN1didlpuTTEzdVhOUlNEbmkya1JXSjlzaFNoRVwvYzlMMFwvdWx1aE9YZ3ZQVjY1dWtqZmxoUFhFK1A1eFM0YnpGWnRjUVVHUDl3OHo4Z2pRY1psSXd3QW5wZGRQUkhIc0dxZ3VmczFyYlhtS0RZQVhkdEhcL1VMRmUyWHZJK0w2bnFWNUluUTJRRXl0bnordjR0WnZXVTZITERCdmJpeWI0a2JtamRZajRZOGc0RVZaQklPSlpzbjVSQ3Nab0Q3d0FySmpTd1RTcFoiLCJtYWMiOiJlMzFjM2JiY2ZkYjNjNmY1ZDk5ZjRjZDI4ZTk2Mzk0ZTc3OGQwZDJiZDFhYmMxOTg4MGJmOWQ5NzUyMGI1YjYyIn0=
eyJpdiI6InRIQVo1dkhnMGpLRmxyblRHRDdRSGc9PSIsInZhbHVlIjoiRGl0VGZxTnFWKzl6SUY4T2pYQkZjRnlHQmUra2M2a21wSnlIRUJ6eG5IVEgrMGJON3E4ZmM3TzE2dFl6NHZ2WVpaeXc1bFZWU0x3eHRxN0lFcmg3MWhHbkJ5MUVqZVlNQ055RXpBQzBVVkk9IiwibWFjIjoiODdmODNkM2E0OWJiMmNlNDc0ZWRjZjkyZGQ3ZmYwNGE0Yzk0YTY4OTE3YWViNDNhNmJmNzgxMDM2YWUwMDRmYyJ9
Vào buổi sáng, một đứa trẻ chưa tới hai tuổi, tay phải bám vào thành giường mới có thể tập tễnh bước đi, lúc này giương ánh mắt to tròn trong sáng, nhìn tới vật nằm trong vòng tay của mẫu thân đang đứng trước mặt.
“Nàng ôm theo thứ gì về vậy?” Một người đàn ông có bề ngoài chừng hai mươi mấy từ cửa lớn bước vào, sau khi hỏi một câu liền im bặt lại, thần sắc ngạc nhiên, vì thứ vợ mình đang ôm trong lòng là một đứa trẻ sơ sinh, trông còn rất non nớt.
Nữ tử tuổi chừng đôi mươi, lúc này một tay đang gỡ những mảng màu vàng dính trên người đứa trẻ đó, mỉm cười lên tiếng: “Trên đường về nhà, thϊếp vô tình trông thấy đứa trẻ này bị bỏ trong rừng, cảm thấy thương xót nên đành mang về, cũng để cho Sinh nhi có một đứa tiểu muội.”
Trong lúc phụ mẫu nói về đứa trẻ sơ sinh đó, thì Sinh nhi đang đứng trên giường lại chú ý tới những mẩu màng mỏng màu vàng, bám đầy trên người đứa trẻ sơ sinh, đang được mẫu thân nhặt ra. Trước mắt A Diệt lúc này, lớp màng mọng màu vàng hệt như lần đó, tựa hồ là cùng một loại, khiến hắn không tránh khỏi nhớ lại những kí ức đã được bản thân chôn sâu.
Thanh âm Ma Quân thất thanh vang lên trong đầu hắn: “Đây là tiên dược biến dị Dưỡng Tiên Thai! Hơn nữa sắp thành công dưỡng giục ra được sinh linh rồi...”
Trước mặt bọn họ gốc cổ thụ này như bao cây cổ thụ bình thường, chỉ khác là có hào quang nhu hòa bao quanh. Cái đáng chú ý nhất chính là một vật giống như trái cây của loại cây này, to bằng phân nửa người rũ xuống từ cành cây, nó có màu vàng mọng nước, bên trong mơ hồ hai thân ảnh trẻ sơ sinh.
“Ngươi cảm ứng được sự bất phàm từ hai sinh linh bên trong bào thai này chứ?” Ma Quân lên tiếng hỏi. Nghe vậy A Diệt mới chấn tĩnh lại, rồi tập trung cảm ứng, tức thì hít vội một ngụm khí lạnh, thanh âm lắp bắp vang lên: “Hai đứa trẻ này... sở hữu Tiên nguyên mạch!”
“Đúng vậy, một khi bị biến dị thành tiên dược Dưỡng Tiên Thai, thì sinh linh bên trong dưỡng giục ra đều rất bất phàm, không phải thể chấn thiên nhân thì cũng là Tiên mạch. Trái tiên thai này dưỡng giục thành những hai sinh linh, hơn nữa còn là nhân loại, rất thích hợp khi rơi vào tay chúng ta đấy.” Ma Quân nói ra mục đích.
Họ Diệt gật đầu, hắn biết giá trị của hai sinh linh bên trong tiên thai này cao tới mức nào, cho dù không đem bán mà nuôi dưỡng tài bồi cũng có lợi ích lớn trong tương lai. Chỉ cần để bọn chúng tu hành như bình thường, chắc chắn sẽ đạt được thành tựu Bỉ Ngạn cảnh, hơn nữa có tỉ lệ tấn thăng thượng vị cao hơn người khác rất nhiều, nguyên mạch dính phải chữ Tiên tất nhiên bất phàm.
Ma Quân tiếp tục nói: “Nhìn vào độ phát triển trước mắt, thì trái tiên thai này mới thành hình chừng trăm năm thôi, ít nhất cũng phải xấp xỉ trăm năm nữa mới tới giai đoạn chín muồi, sinh ra song sinh bào thai này. Thời gian dài như vậy đủ để ngươi nghĩ thông suốt nên xử lý chúng thế nào rồi, hạt giống tu hành cực phẩm như thế này, bán hay để đều có lợi cả.”
Hiện tại gốc tiên dược đã định hình hoàn toàn, có thể nhổ lên để trồng tại nơi khác, không sợ một khi nhổ lên sẽ khiến nó chết đi nữa. A Diệt tất nhiên nhổ gốc Dưỡng Tiên Thai này lên, đây là một đại kì ngộ đối với hắn.
Không lâu sau, toàn bộ không gian tại sơn động nổi lên giao động mạnh, qua vài tuần trà mới có dấu hiệu dừng lại, lúc này A Diệt đã tiến vào bên trong phúc địa. Thân ảnh hắn bay trên trời cao quan sát xem nên trồng Dưỡng Tiên Thai tại khu vực nào, hai đầu Hàn Tủy Tằm đang tắm trong dòng sông trông thấy hắn liền reo hò lên, A Diệt thấy thế bay đến nơi khác.
Hắn san bằng một khu vực rộng gần ngàn trượng tại góc vắng trong phúc địa, sau đó đắp lên toàn bộ thổ nhưỡng không tầm thường mà mình có, rồi mới trồng gốc Dưỡng Tiên Thai tại trung tâm. Thấy tiên dược cổ thụ này phát triển như bình thường, A Diệt mới yên tâm tiến hành việc khác, đó là dựng lên vài tòa trận pháp bao quanh nơi này.
Trận pháp thu hút nguyên khí thiên địa dồn về khu vực này, trận pháp bốn mùa thời tiết, trận pháp dưỡng giục thực vật. Tất nhiên còn có trận pháp ngăn cách, nếu không chẳng may hai đầu Hàn Tủy Tằm vô tình tới đây, đớp mất gốc tiên dược này thì hắn không biết khóc với ai.
A Diệt còn cắt lấy một mẩu lá của Dưỡng Tiên Thai, cho vào bên trong Thiên hồ lô để nó dưỡng giục, xem thử sau này sẽ cho ra loại cây gì. Ma Quân cho rằng sẽ sinh ra thảo dược hoặc linh dược nào đó, chứ Dưỡng Tiên Thai là tiên dược biến dị, không thể chủ động tạo ra được.
Chả mấy chốc vùng không gian tại sơn động rộng lớn lại rung chấn dữ dội, vì tên thanh niên tuấn mỹ đang thu lại phúc địa, do lần này tòa phúc địa chưa bành trướng hoàn toàn đã bị hắn thu lại, nên thời gian nhanh hơn trước không ít.
Ma Quân cho lời khuyên: “Trên đường trở về nơi tập chung với nhị nữ, ngươi nên bỏ ra chút tâm lực dò xét những ngôi làng mộc linh, nếu phát hiện bộ lạc nào có năng khiếu vun trồng chăm sóc tốt thảo dược, hãy bắt chúng vào phúc địa để chúng chăm lo cho Dưỡng Tiên Thai.”
A Diệt đồng ý, nhưng khi chuẩn bị rời đi thì hắn kinh ngạc phát hiện, xung quanh khu vực sơn động này có một vài trận kỳ cảnh giới, dùng để thăm dò tình hình từ xa. Hắn e ngại nói: “Chắc chắn có ai đó đã phát hiện ra nơi này, nên mới để lại một tòa pháp trận cơ bản theo dõi tình hình, giờ ta nhổ gốc Dưỡng Tiên Thai đi, có lẽ chủ nhân tòa pháp trận đã nhận được tin tức rồi!”
“Có khi trận pháp này là của gã Mộc Nhất Đại thì sao?” Ma Quân lên tiếng, ngữ khí không quan tâm cho lắm.
Tên thanh niên ngay lập tức phi độn rời đi, vừa ra khỏi sơn động liền phá không phi hành rất nhanh, hắn nói: “Trong truyền thừa hay các điển tịch của gã ta không có nói gì tới pháp trận, chứng tỏ hắn không phải pháp trận sư. Mà cỗ pháp trận ban nãy tuy cơ bản, nhưng kỹ thuật dựng nên lại rất cao cường, ngay cả ta cũng không bằng.”
“Chưa kể dựa vào vết tích trên trận kỳ, ta đoán tòa trận pháp ấy được dựng lên cách đây không quá 500 năm, còn Mộc Nhất Đại đã chết hơn một ngàn năm rồi. Cấu theo những điểm trên ta dám khẳng định chủ nhân của tòa pháp trận là một người khác, hơn nữa có thực lực cao cường, tốt nhất không nên ở đây lâu.”
“Có lẽ vậy, cẩn thận hơn cũng tốt, ngươi cứ một mạch bay về nơi tập chung đi, ta ngắt liên lạc để yên tĩnh tu luyện đây...” Ma Quân nói còn chưa dứt câu, đã giật mình im bặt, A Diệt cũng giật thót một cái, sắc mặt trở nên khó coi.
Bầu trời phía trên vùng hiểm địa nơi hắn vừa rời khỏi, đột nhiên xuất hiện một vết rách không gian to lớn, từ trong đó hạ xuống một cỗ phi sa huy hoàng xa hoa. Trên phi sa tản mát ra một cỗ thần niệm cường đại quét qua hết thảy mọi thứ phía dưới, vừa rồi đã lan qua người A Diệt, khiến hắn và Ma Quân đổ đầy mồ hôi.
Trên sân lớn của phi sa, hàng mi cong dài của nữ tử xinh đẹp chậm rãi nâng lên, ánh mắt như xuyên qua vô số mây mù nhìn tới luồng độn quang lục sắc phía xa, môi mọng hé mở: “Xem ra con chuột nhắt đó đã lấy đi gốc thảo dược kì lạ mà năm xưa ta vô tình phát hiện, đuổi theo xem thử hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào!