“Anh không cần phải tức giận như vậy.” Giọng nói của Lê Mạn Nhu rất bình tĩnh.
Không ngờ anh lại bóp mạnh hai bả vai của cô, giận dữ nói: “Lê Mạn Nhu, tôi tức giận vì tôi quan tâm con của tôi! Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào dám lấy bọn nhỏ ra uy hiếp tôi hết!”
“.” Đón cái nhìn của anh, Lê Mạn Nhu đau đến mức xuýt xoa.
Quản gia Thẩm đứng bên cạnh sốt ruột muốn khuyên ngăn, nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
“Tôi đồng ý với anh là được chứ gì? Lê Mạn Nhu không muốn chọc giận anh: “Buông ra.
Ba giây sau, anh buông lỏng tay, xoay người đi lên trên tầng.
“Anh không đến công ty à?”
“Không đến nữa.
Cô nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất sau chỗ giao của cầu thang.
Quản gia Thẩm lại giải thích với Lê Mạn Nhu lần nữa: “Mợ chủ, cậu Kinh vô cùng để ý đến người thân nên tôi mong rằng cô có thể hiểu cho cậu ấy.
“Tôi chỉ thấy anh ta quá cực đoan. Lê Mạn Nhu hơi nhếch môi lên: “Hoàn toàn không tin tưởng người khác một chút nào.
Buổi chiều, Lê Mạn Nhu vào phòng bếp, cô muốn tự tay chuẩn bị bữa tối.
Tuy cô không chắc liệu Kinh Tử Sâm có thể ăn được hay không nhưng cô vẫn sẽ tự tay nấu. Quản gia Thẩm thấy vậy cũng rất vui mừng. Anh ta thực lòng mong hai người họ có thể thân thiết hơn.
Chạng vạng, sáu giờ tối, Minh Triết và Bảo Ngọc đi đến bên ngoài thư phòng.
Bàn tay nhỏ gõ lên cửa phòng.
“Ba?” Bọn nhỏ đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, bước đến gần người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc. Gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa bé xinh đẹp và linh động đến mức khó tin.
Khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, Kinh Tử Sâm nhanh chóng ngừng công việc đang làm dở trên tay lại, vẻ mặt cũng dịu đi rất nhiều.
“Ba cùng xuống ăn tối với bọn con nha?” Minh Triết kéo tay anh, nói với giọng rất hào hứng: “Mẹ đã bận rộn chuẩn bị trong phòng bếp suốt một giờ liền, làm cả một bàn đầy thức ăn ngon luôn, ba có muốn nếm thử không ạ?”
Bảo Ngọc hơi rụt rè nên không dám đi lên trước giống anh trai mình, nhưng cô bé cũng đứng cách đó không xa, nhìn anh với gương mặt tươi cười.
Người ba này thật sự đẹp trai quá đi mất, lúc nào cũng khiến cô bé không nhịn được mà ngắm thêm vài cái nữa.
“Được rồi” Kinh Tử Sâm đứng lên đi đến trước mặt Bảo Ngọc rồi bế cô bé lên.
Một tay khác của anh thì dắt tay Minh Triết, anh cứ như vậy đưa bọn nhỏ cùng đi xuống tầng.
Trong phòng ăn, hình ảnh Lê Mạn Nhu mặc tạp dề đang cùng bê thức ăn lên bàn với thím Chu chợt lọt vào trong mắt Kinh Tử Sâm. Khí chất thuần khiết ấy trên cơ thể cô cho dù cô có đổi cách ăn mặc như nào cũng không thể che giấu được.
Quản gia Thẩm thấy rất vui mừng, một người đồng ý nấu cơm, một người thì đồng ý xuống lầu ăn cơm, đây chính là một khung cảnh hết sức tốt đẹp.
Chùm đèn pha lê tinh xảo tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khiến cả căn phòng ăn sáng bừng, long lanh giống như pha lê.
Thím Chu xới bốn chén cơm rồi rời khỏi phòng ăn với quản gia Thẩm.
“May quá, tôi còn lo cậu Kinh sẽ không xuống tầng ấy chứ.
“Hy vọng cậu ấy ăn vào sẽ không cảm thấy buồn nôn, vậy thì mợ chủ đúng là đã trở thành thuốc chữa bệnh cho cậu chủ rồi”
Lê Mạn Nhu lấy một cái thìa đến. Cô nhìn Kinh Tử Sâm và hai đứa trẻ đã ngồi vào bàn ăn.
“Anh nếm thử đi” Cặp mắt cô giống như được gột qua nước hồ, trong trẻo và sáng ngời: “Anh thử xem có thể nuốt xuống được không. Nếu không được thì để tôi đi nấu mì cho anh. Hình ảnh hòa thuận và đầm ấm cũng rất có lợi cho sự trưởng thành của bọn trẻ, cô cũng không phải đang cố gắng lấy lòng anh.
Nhưng chẳng hiểu sao thái độ của cô lại khiến tâm trạng của Kinh Tử Sâm tốt hơn.
Điều thần kỳ hơn chính là những món ăn này rất hợp khẩu vị của anh. Kinh Tử Sâm ăn tận hai chén cơm, hơn nữa cũng không có dấu hiệu thấy buồn nôn.
Đây là lần đầu tiên trong vài năm trở lại đây, anh lại có được cảm giác đưa hạt cơm vào trong miệng rồi nuốt xuống dạ dày.
Trong lòng anh cảm thấy vô cùng bất ngờ, anh cũng rất trân trọng thứ cảm giác tốt đẹp khi có thể ăn uống này.
“Ba, tốt quá rồi! Sau này chúng ta có thể thi đấu lúc ăn cơm nữa á!”
Thật ra Lê Mạn Nhu cũng tự cảm thấy tự hào vô cùng.
Đêm hôm nay cũng giống tối hôm qua, Minh Triết và Bảo Ngọc vào phòng ngủ của bọn họ, trèo lên giường, mở rộng hai cánh tay của ba ra và đẩy mẹ vào trong vòng tay của ba.
Kinh Tử Sâm cũng mở miệng nói: “Ngủ ngon.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất