Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm

 

Lê Mạn Nhu khó xử chết đi được! 

Tự dưng đi thăm anh làm gì! 

Làm như cô quan tâm anh lắm không bằng! 

Buổi tối, tòa nhà tập đoàn Kinh Thị đèn đóm sáng trưng. Một chiếc Bentley màu đỏ dừng trước tòa cao ốc chính, cửa sổ xe bên ghế lái hạ xuống, Ngọc Tịnh Thi thấy xe của Mạc Tử Văn ở bãi đỗ xe. 

Cô ta xuống xe, vào công ty. 

Vài phút sau, trong văn phòng tổng giám đốc sáng rực, nghe thấy tiếng bước chân, Mạc Tử Văn ngước lên: “Ngọc tổng, sao cô còn ở công ty?” 

“Tới tìm anh” Ngọc Tịnh Thi đi tới chỗ anh ta: "Anh xong việc chưa?” 

“Tôi vừa xong bản kế hoạch. Tổng giám đốc rất chú trọng dự án bộ trang sức năm mới của Hoàng gia Anh. Mạc Tử Văn trả lời: “Nhưng mà tôi chuẩn bị tan làm rồi. 

“Tôi muốn gặp anh để nói chuyện riêng ấy mà. Cô ta đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao Kinh Tử Sâm và Lê Mạn Nhu lại đến với nhau? Họ vốn đâu cùng một thế giới. 

“Xin lỗi” Mạc Tử Văn dọn dẹp bàn làm việc: "Tôi chưa bao giờ hỏi chuyện riêng của tổng giám đốc. 

“Mạc Tử Văn. Ngọc Tịnh Thi nghiêm túc nhìn anh ta: “Tôi đến đây gặp anh là vì xem anh là bạn đấy!” 

Mạc Tử Văn trầm ngâm một lúc mới đáp: “Chuyện tình cảm phụ thuộc vào duyên phận. Cô và tổng giám đốc quen nhau rất nhiều năm mà vẫn chưa hề có gì 

mập mờ, xin lỗi nhưng tôi xin nói thẳng, hai người không có duyên đâu. 

“Anh chưa bao giờ yêu ai nên có hiểu đâu!” Ngọc Tịnh Thi hơi mất bình tĩnh: “Duyên số không tại trời mà nằm trong tay chúng ta! Tất cả mọi người đều cho rằng tôi và Kinh Tử Sâm là trời sinh một cặp mà! Tôi mới đi có hai năm thôi, tôi không chấp nhận sự thật rằng anh ấy đã kết hôn!” 

“Cô cũng vừa nói rồi đấy, đó đã là sự thật rồi.” Mạc Tử Văn xem cô ta là bạn nên cũng thông cảm cho tâm trạng của cô ta: “Nếu là sự thật thì cô hãy thử chấp nhận đi. 

“Mạc Tử Văn, hôm nay tôi chỉ hỏi anh một câu thôi, Lê Mạn Nhu xuất hiện trong cuộc đời anh ấy lúc nào?” 

“Cô biết chuyện họ có con chưa? Tính theo hướng này thì ít nhất là bảy năm trước. 

“Họ có con ngoài ý muốn thôi!” Ngọc Tịnh Thi an ủi bản thân: “Mới nhận chứng nhận kết hôn vào hôm kia mà, có phải bí mật kết hôn bảy năm đâu! Lần thứ hai gặp nhau của họ là vào lúc nào?” 

“Ngọc tổng..” Mạc Tử Văn nghĩ ngợi: “Trái tim có thể thấy những gì mà mắt thường không thấy được, cô nghĩ mốc thời gian đó có còn quan trọng nữa không?” 

Câu này như cú đánh trời giáng vào cõi lòng Ngọc Tịnh Thi. Trong nháy mắt, cô ta đã tỉnh táo lại hơn chút. 

Chiếc Bentley màu đỏ rời khỏi đây, cô ta siết chặt tay lái, nhìn chằm chằm vào bóng đêm phía trước bằng cặp mắt lạnh như băng! Nhớ lại câu nói của Mạc Tử Văn lúc nãy. 

Ngọc Tịnh Thi thầm thề phải ở lại trụ sở chính của Kinh Thị để giúp đỡ anh, cố gắng làm việc để san sẻ áp lực cho anh! 

Phải đứng ở nơi anh có thể nhìn thấy! Tỏa sáng hơn người phụ nữ kia gấp trăm lần! 

Trời dần khuya, trong biệt thự chính vịnh Phỉ Thúy, Kinh Tử Sâm và Lê Mạn Nhu cùng nằm trên giường trong phòng ngủ chính, cùng đắp chăn, nhưng lại nằm cách nhau một khoảng. 

Bầu không khí ngập tràn sự ngượng ngập. 

Không lâu sau đó, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, Minh Triết dẫn Bảo Ngọc vào. 

“Sao hai con vẫn chưa ngủ?” Lê Mạn Nhu nhổm dậy, nhận ra mình quên khóa cửa. 

“Mẹ, ba. Bọn nhóc lại gần giường, thấy khoảng cách xa ơi là xa của hai người đang nằm trên giường, bọn trẻ nhăn mặt ngay: “Hai người ngủ gì mà xa cách thế 

a?" 

Minh Triết leo lên giường, nghiêm túc quở trách: “Ba sai quá sai, lẽ ra ba phải ôm mẹ ngủ chứ!” Dứt lời, cậu bé kéo cánh tay Kinh Tử Sâm ra, kéo luôn Lê Mạn Nhu vào vòng tay anh, còn nói một cách hùng hồn: “Nghiên cứu mới nhất cho thấy, buổi tối ba và mẹ ôm nhau ngủ sẽ có lợi cho sự phát triển của trẻ nhỏ!” 

Minh Triết xuống giường, cùng giơ nắm đấm với Bảo Ngọc: “Ngủ ngon ạ! Không được tách ra ạ!” Lúc ra khỏi phòng, hai bé còn tắt đèn hộ. 

Một lần nữa, Kinh Tử Sâm lại ngửi thấy hương thơm quen thuộc tỏa ra từ người cô, Lê Mạn Nhu cũng nghe thấy tiếng hít thở và nhịp tim của anh. 

Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, cô cũng không nhúc nhích... 

eyJpdiI6IlVzVmxKN3dxaUo0c0tRNkZKaVFIV2c9PSIsInZhbHVlIjoiXC9Zak1zdGdlSm90NldcLys1NTJUWDh1ZERKd3J1cFVXVlI5Tm1yMVRjODJtRUJOQjUwWkNnQzErUzd5cjkxWjhmUDlLcVZqbG5sSEdoZlZFOEJadHVuSXB2ancxWWRxN0NkZVRoczZZbzVwdjV1OFlyWFFKMlVuaWUwY0VSOHJvM29NSE1VMHJBOXlpcmswcng5NFoyQ1ZHaW5TWGI0eDViR2wxWlMwanc4TEFPSHhFQTZ1OGVDZEZxRDkrNzB0eDBrWndpR3dDM1ozNkRJazErV2NVMlwvRWhhNlVwak0zSGd2VVRDQ1Q1RkNoNmJWaFZjZDRWamY4ZHUxMmdjMlIxdGExQ1VXRE4zSU1TdWdvR3Z4MktIMDlSZ2Fkc2huU3B4S3M3RFJ4WTFjd0ZtXC9MdU5JRGVLUjVRR2xNd29pdVwvN09SdmxlamxxV0pTdG9RXC9STDIwSEVBPT0iLCJtYWMiOiIxMWIyN2FlODc5ZmFlMDQ1YmI4ZWVjMWY3N2I0NmFjMjQ0MTA5ZjlhNmQxOGJmYjU2MDg1M2RlYWM0YjQzNzkzIn0=
eyJpdiI6InFlbFRyWFQ5RzZaNjFFenhJR2todVE9PSIsInZhbHVlIjoiaUYrdkZXNEpxelFTSGZpQyttTnZxRWtkUHRNcTJrSFpcL0I5V0ZLVnFaRU9DVFwvRmRtUVNcLzRqMkl3WjR4WVwvOUpzeG1sOVwvd0g3ZXNmbGFoRFN0bXNOYVp0blVreDVhRUtDNlk5MmlIalwvd1FOM2RYc0FsdEp3NDRRNzJJTVdCaUNMc3F3SXJlUUlXbnRQZjdJWUxQUGMyRmFNTUdOWllMVzl3MnAyZjBsSXp1TVR2OW16U2I0SkhyZnJ3QTVFUEJqcnhZcDRVMjlsUkhUXC9BQVpNOWs5OEtVT0xIXC82N2NicU1oWHZBa2oraUc4PSIsIm1hYyI6ImEzMWE0YWVmMmQ3ZjViODAyY2E1M2VkMGI1ODM3MGYzNDlmNTdhNzlkNzYxYzQ5YzE0ZDM3Y2I3MjQ5ZmNlNjUifQ==

Ngay lúc Lê Mạn Nhu nhắm mắt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, giọng nói của người đàn ông hệt xối một chậu nước lạnh lên người cô.

Ads
';
Advertisement