Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm

 

Chập tối, chiếc Lamborghini chạy đến vịnh Phỉ Thúy. 

Kinh Tử Sâm ngồi ở ghế sau, ánh chiều tà làm ảnh lên đường nét của anh, đôi lông mày rậm tuấn tú hơi nhíu lại, trong đầu lóe lên cái đêm triền miên với Lê Mạn Nhu bảy năm trước, rồi lại lóe lên cảnh tượng lần đầu tiên gặp bọn trẻ mấy hôm trước... 

Không chân thực lắm, khiến anh có chút hoảng hốt 

Phía trước hơi kẹt xe, cho nên tốc độc xe không hề nhanh. 

Trong lúc vô tình đảo mắt, anh nhìn thấy một cặp ba con đang đi ra khỏi cửa hàng đồ chơi bên đường, cậu bé ôm một con robot màu xanh da trời yêu thích không rời tay, khi người đàn ông bế cậu bé lên, nụ cười trên mặt cậu bé đã khiến anh xúc động sâu sắc. 

“Dừng xe. Kinh Tử Sâm nói với tài xế: “Đến cửa hàng đồ chơi đó đi 

Tài xế nhanh chóng lái xe tới đỗ bên cạnh cửa hàng, còn chưa kịp xuống xe thì tổng giám đốc Kinh đã đi về phía cửa hàng đồ chơi. 

Cửa hàng này rất lớn, tổng cộng có sáu tầng, toàn bộ đều bán đồ chơi trẻ em. 

Kinh Tử Sâm vừa bước vào cửa lớn, nhân viên tư vấn trẻ trung xinh đẹp đã nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc. “Tổng... Tổng giám đốc Kinh?” 

“Robot màu anh da trời mà cậu bé kia vừa mua có còn không?” Đôi môi mỏng của Kinh Tử Sâm khẽ mở, mang theo sự kiêu ngạo vốn có, anh yên lặng và cao xa, lại lạnh nhạt và xa cách. 

Nhân viên tư vấn gật đầu. “Có có có ạ, tôi sẽ lấy cho anh ngay!” Trái tim si mê quả thực sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi! 

“Có màu hồng không?” Anh lại bổ sung thêm: “Tôi muốn hai chiếc. 

“Được ạ. Cô ta đã xem tin tức rồi, tổng giám đốc Kinh có hai đứa con! Không ngờ một người đàn ông cao quý vô ngần như vậy cũng có mặt hiền từ. 

Sau khi thanh toán, nhân viên cửa hàng còn đưa cho Kinh Tử Sâm một bó hoa tươi: “Tổng giám đốc Kinh, cửa hàng chúng tôi hôm nay có khuyến mãi tròn một năm tuổi, mua hai robot tặng một bó hoa tươi, vừa hay có thể tặng cho vợ anh. 

“” Kinh Tử Sâm nhìn bó hoa hồng trước mặt, chần chừ ba giây mới vươn tay ra nhận lấy. 

Anh vừa đi ra ngoài, dáng vẻ cầm đồ chơi và hoa tươi đã bị phóng viên chụp được. 

Ánh mặt trời buổi chiều chiếu rọi vịnh Phỉ Thúy, màu vàng ấm áp khiến người ta lóa mắt. 

Chiếc Lamborghini chạy vào trong sân, dừng ở trước biệt thự. 

Lê Mạn Nhu đã thay một bộ đồ màu xanh da trời phối trắng, đứng ở cửa phòng khách, cô nhìn Kinh Tử Sâm cầm hai con robot và một bó hoa hồng bước xuống xe, cảm thấy hơi ngạc nhiên. 

Mua quà cho con là bình thường, nhưng anh còn mua hoa tặng cô sao? 

Kinh Tử Sâm đi về phía cô, cách ăn mặc có tầng lớp của cô mang đến cho anh cảm giác tươi mới, dịu dàng. 

Về khiếu thẩm mỹ của cô, năng lực phán đoán trong hoàn cảnh nào ăn mặc ra sao, Kinh Tử Sâm khâm phục từ tận đáy lòng. 

Khi đi lướt qua người cô, anh thuận thế nhét bó hoa hồng vào trong lòng cô, sau đó đi vào phòng khách mà đầu cũng không thèm ngoảnh lại. 

Hương hoa nồng nàn sộc vào mũi, Lê Mạn Nhu hoàn hồn lại rồi theo vào phòng khách. 

“Đây là quà tặng cho Minh Triết và Bảo Ngọc. Kinh Tử Sâm đưa robot cho quản gia: “Chúng tôi đến vịnh Minh Hà trước, một lát sẽ về, giờ có thể chuẩn bị bữa tối luôn được rồi” 

“Vâng thưa cậu Kinh. 

Kinh Tử Sâm xoay người, ánh mắt dừng trên người người phụ nữ đang ôm bó hoa hồng đứng ngây ngốc: “Đặt hoa xuống rồi đi thôi” Nói xong, anh sải bước đi về phía cửa. 

Lê Mạn Nhu vội vàng đặt hoa hồng xuống bàn, sau đó quay người đi theo. 

Chiếc Lamborghini rời khỏi biệt thự. Trên xe, Lê Mạn Nhu ngồi bên cạnh Kinh Tử Sâm, bởi vì anh không lên tiếng nên bầu không khí hơi ngượng ngùng. 

Cô đành phải ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong xe trầm mặc khoảng năm phút. 

“Rốt cuộc cô là ai?” 

Kinh Tử Sâm cảm thấy gu thẩm mỹ này chắc chắn không phải mắt nhìn của một thôn trưởng xóa đói giảm nghèo. 

Lê Mạn Nhu đảo mắt nhìn thẳng vào mắt anh, cô rất bình tĩnh: “Anh nên tin tưởng vào phán đoán của mình, tôi là mẹ của các con anh, không thể đe dọa đến anh được” 

Hai ánh mắt tập trung vào nhau, ánh mắt người phụ nữ trở nên kiên định. 

Kinh Tử Sâm không truy hỏi nữa, anh sẽ tiếp tục điều tra. 

Một lát sau, Lê Mạn Nhu lên tiếng: “Tôi thật sự không ngờ anh lại lớn hơn tôi tận mười hai tuổi” Chẳng trách lại mang đến cho người ta cảm giác trầm ổn như vậy: “Phải rồi, anh dưỡng da thế nào vậy? Trông chẳng tương xứng với tuổi gì cả” 

“Bẩm sinh đó.” Người đàn ông lạnh nhạt mở miệng. 

Lê Mạn Nhu lại không nhịn được mà mỉm cười, đảo mắt tiếp tục thưởng thức phong cảnh bên đường, đúng là tự tin thái quá. 

Chiếc Lamborghini dừng lại trước một tòa biệt thự lớn ở vịnh Minh Hà, Lê Mạn Nhu giật mình theo anh xuống xe. 

Không ngờ Kinh Tử Sâm lại chủ động nắm tay cô, dắt cô đi vào phòng khách. 

Vậy là hôm nay anh sẽ bảo vệ cô sao? 

Kinh Tế Ngọc mặc bộ quần áo dài tay, đeo nửa chiếc mặt nạ tinh xảo đang đứng trước sô pha, Lê Mạn Nhu không nhìn ra được cảm xúc của bà ta, nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí áp lực rõ ràng rất khác trong phòng khách. 

eyJpdiI6IjZJdWEyRWRFUUZZZ3c0MkRMWDAxY2c9PSIsInZhbHVlIjoibGtMR3hSVkl0RGZGeFVHRUJXeGdZUDV6ajJrWGpvTndwWGhzZ09UbmhYTFNMUmt2NTVnWUkza1F1WTRzOVRhcDgrMVR6VWUzR2c5Wkk2UEFGZlJGUlprOFNuN2VIRVlTd3pBS1JkT1pzRWZJYmdGZjNLdUZrNXp5T093aXNqQUIiLCJtYWMiOiI2ZWIxNTQ4YzZiNmVhOTVjZmFlZDc0MDllNzY1OGRiZGYxNTZkOGE1NWQzMzY0YzQ5NGVmZGJmYmI0MjdlYzRjIn0=
eyJpdiI6ImlDQ0VRS0xDR2RhclwvUkxvaGVjRGxnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFPMlE4RU14cEtId1ZpMTBlUEFkT3NwNXJFMXExNml6ZHdCWlc5QUM4ZllJN2VkQytEY2x5eXN2cnFWNEFudmQ4Q0V6ODA1RTdtUnJ0OHBVOXJRZlFaZ0hhQ0ErbWloUWVTZHlhQVRiWTZwRTV4YkRmcGNFTGlpNEF3citJVVIwZ3p4bGFyUWtjK0hNa1E5UWFYcnMyWUdoTXJCWVp2VWlUdG02XC8yVTFYV25YRkR5MkdqM3FvTU9qWlV5OGtrUzkzeXpwVVQzS3c0YkpxUnp4SXE3cmdQcWRiRnBIbUlMWmRXdW1SVWJDSG1uV1wvWHhOeXdQZHpmWVhWeGtTbU9HUDExUFR4MWxYdmw1WXNVMit4WFVGeGRsMGE3K2tCckMySzlPTVFNaXdaY1RRcW02MzhSMFNaTGpFZ1prTkZxSWNOMWZiUlBOWG05bG1iaFF5aG1yWmJsRGhOXC96aGFKSEdJREV0NGgycU9pTXpEQmFVR3BwWVZmSlBrcXRKWXJ5Tjc3cGNXRVFjVDgxeGdHZjdQNzBlenc9PSIsIm1hYyI6IjNkZWJjNjljNTQxMzU4NmUzNmRjYjZhOWYzMDIwZTFiMWFhYTc5ZmUzNDU3YTM2OGJhNDlkNjAwNWFjMjE5MmUifQ==

lùng nhìn chằm chằm Lê Mạn Nhu: “Cho dù cô ăn mặc khéo léo thế nào thì cũng chỉ là một thôn phụ, cái gì mà kết hôn bí mật bảy năm? Chuyện này lừa được giới truyền thông chứ không lừa được tôi đâu”

Ads
';
Advertisement