“Cô ta quan trọng như vậy sao?” Người phụ nữ không muốn tin: “Lê Mạn Nhu được sống ở đây ư? Kinh Tử Sâm cho phép á?” Anh không gần nữ sắc đến mức khiến cho người
ta tức lộn ruột cơ mà!
Sự im lặng của quản gia chính là câu trả lời tốt nhất.
Ngọc Tịnh Thi nhìn quản gia, gai nhọn khắp người cô đều bị phá vỡ, cả trái tim rơi thụp xuống đáy vực.
Trong con người xinh đẹp lạnh giá viết đầy vẻ không dám tin và không cam lòng.
Mà lúc này, trong phòng khách biệt thự.
Lê Mạn Nhu dùng máy riêng bấm số của Kinh Tử Sâm.
Cô ngồi xuống sô pha: “Kinh Tử Sâm, tôi cảnh cáo anh, anh ở bên ngoài chơi bời sao cũng được, nhưng hoa cỏ của anh có thể đừng đến tìm tôi không? Ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của tôi, tôi có thể làm trái với thỏa thuận đấy nhé! Nếu ngày nào đó tôi đi dạo với trai trẻ trên đường rồi tình cờ bị phóng viên chụp được, danh dự nhà họ Kinh bị ảnh hưởng cũng đừng nên trách tôi! Anh không thể chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn được!”
Nói dứt lời, cô cúp máy cái rụp!
Tập đoàn Kinh thị, trong phòng làm việc Tổng giám đốc hoa lệ mà đơn giản, người đàn ông mặc áo vest ngơ ngác không hiểu gì.
Mạc Tử Văn đi vào phòng làm việc: “Tổng giám đốc, việc anh bảo tôi điều tra...
Kinh Tử Sâm giơ tay lên, sau đó cầm máy riêng gọi vào số của quản gia, thấp giọng hỏi: “Ai đến nhà vậy?”
“Cậu Kinh, Ngọc tổng vừa tới”
Mi tâm Kinh Tử Sâm khẽ nhíu chặt, cất giọng bình tĩnh dặn dò: “Thiết lập lại hệ thống an ninh, sau này không cho phép xe cô ta qua cửa, cả cô ta cũng không được vào trong”
“Vâng”
Kinh Tử Sâm đặt điện thoại xuống, ngước mắt nhìn về phía Mạc Tử Văn: “Cậu nói đi”
Mạc Tử Văn cung kính báo cáo: “Xin lỗi tổng giám đốc, không thể điều tra ra mợ chủ có liên quan gì với Đinh Quang Viễn. Hai người dương như không hề quen biết, không xuất hiện cùng nhau”
Thế thì thật kì lạ.
Đêm đó trong bữa tiệc sinh nhật của Hàn Thiên Di, ánh mắt Lê Mạn Nhu nhìn Đinh Quang Viễn hoàn toàn không giống như người xa lạ, Kinh Tử Sâm rơi vào im lặng.
Mạc Tử Văn lại báo cáo: “Quan hệ giữa cô ấy và Emma cũng không xác định được. Rồi cả chuyện anh nghi ngờ cô ấy chính là Emma, tạm thời vẫn chưa có bằng chứng cụ the."
Việc điều tra này dường như uổng công vô ích.
Kinh Tử Sâm không lên tiếng, nhưng anh khẳng định Lê Mạn Nhu từng động chân động tay gì rồi, bởi vì mọi thứ sạch sẽ đến mức không bình thường.
“Vậy cậu giúp tôi điều tra quan hệ giữa cô ấy và Hàn Thiên Di thế nào.” Kinh Tử Sâm đột nhiên nghĩ ra: “Đúng rồi, còn người đàn ông tên Lâm Vĩnh Thụy ở thôn Đông Mai nữa.
“Mợ chủ biết chữa bệnh, cô ấy từng chữa khỏi bệnh nặng cho ông nội của cô chủ Hàn, vì thế cô chủ Hàn rất sùng bái cô ấy, một lòng muốn bái mợ chủ làm thầy. Nghe người trong thôn nói, cô Hàn lái xe sang trọng đến thôn làm phiền mợ chủ hơn nửa năm, mợ chủ mới đồng ý kết bạn với cô ấy”
Nghe điều này khiến Kinh Tử Sâm hơi bất ngờ.
Mạc Tử Văn lại báo cáo tiếp: “Còn về Lâm Vĩnh Thụy, năm nay anh ta hai mươi tuổi, là đồ đệ mà mợ chủ thu nhận, mười lăm tuổi đã đi theo cô ấy, bây giờ là bác sĩ trong thôn, là một người không màng danh lợi, một lòng nghiên cứu chữa bệnh cho trẻ em, bình thường rất hòa đồng khi ở chung với Minh Triết và Bảo Ngọc.
Mạc Tử Văn làm việc rất chu đáo.
Nhưng Kinh Tử Sâm như gặp phải lực cản trước nay chưa từng có, đáy mắt anh đen như động sâu không đáy.
Người phụ nữ ở bên cạnh anh, anh nhất định phải nắm rõ như lòng bàn tay, không thể để cô trở thành bom hẹn giờ.
“Cậu giúp tôi liên lạc với Hàn Thiên Di, tôi muốn gặp cô ta.
“Vâng”
Mười phút sau.
Trong quán cà phê dưới lầu tập đoàn Kinh Thị, Hàn Thiên Di ngậm ống hút uống cà phê, nhìn chằm chằm người đàn ông khoanh hai tay trước ngực ngồi ở đối diện, đây là một khuôn mặt đẹp trai khiến cả người lẫn thần đều căm phẫn, thật sự đẹp trai vô cùng.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, một người cao ngạo lạnh lùng, một người thì lộ ra vẻ mê trai vô tội vạ.
“Tôi không biết cô ấy và Emma có quan hệ thế nào, dù hôm nay anh có hỏi mười nghìn lần thì tôi cũng trả lời anh như vậy thôi.” Hàn Thiên Di bị anh nhìn chằm chằm thì hơi sợ hãi, đôi môi hồng nhả ống hút ra, thở dài.
Lúc này điện thoại chợt vang lên, cô ấy vừa lấy điện thoại ra vừa nói: “Bạn tôi hẹn tôi tập yoga, không thể trì hoãn thêm được đâu!” Cầm túi xách đứng lên: “Hôm nay anh có giết tôi thì câu trả lời của tôi vẫn vậy!”
Nói chưa dứt câu, cô ấy đã chạy biến như một làn khói.
Để lại Kinh Tử Sâm đang tập trung suy nghĩ, xem ra hôm nay tìm cô ấy là sai lầm rồi, lãng phí thời gian!
Đồng thời anh càng hiếu kì về Lê Mạn Nhu, rốt cuộc cô có ma lực gì lại có thể khiến thiên kim chủ tịch thành phố giữ bí mật tuyệt đối cho cô?
“Xin lỗi Ngọc tổng” Bảo vệ từ chối: “Cậu Kinh đã dặn rồi, không được cậu ấy cho phép thì cô không thể bước vào vịnh Phỉ Thúy nửa bước!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất