Hư ảnh Thiên Long và Thần Hoàng đồng thời từ trong cơ thể bay ra, xoay quanh Lâm Nhất, điên cuồng xoay chuyển, trong quá trình đó điên cuồng nuốt lấy vô số đan Tinh Thần ở xung quanh.
Chẳng mấy chốc, toàn thân Lâm Nhất đã tràn ngập lực tinh nguyên, cơ thể hắn như sắp bạo phát, bành trướng đến cực hạn.
Ong ong!
Ba ngàn long văn tím vàng trên da lập tức chuyển động, bảo vệ thân thể Lâm Nhất, tránh cho thân thể hắn bị tổn hại trong quá trình thôn phệ điên cuồng này.
Nếu không có Thương Long Thánh Thể Quyết, căn bản Lâm Nhất cũng không dám liều lĩnh như vậy.
Thời gian trôi qua, Thiên Long cùng Thần Hoàng xoay chuyển ngày càng nhanh, xoáy tròn giống như cái phễu. Giống như cá kình nuốt biển, không ngừng rót lấy vô số đan Tinh Thần vào miệng, cơ thể Lâm Nhất tựa như hố sâu không đáy, đáng sợ đến cực điểm.
Ào ào!
Đến giờ Sửu đêm khuya, Lâm Nhất mới mở mắt, tia tinh quang trào ra từ trong mắt.
Đống đan Tinh Thần chất cao như núi, đã hoàn toàn không còn, trong mắt Lâm Nhất thoáng hiện vẻ khác thường, thần sắc lộ vẻ bất định mà ngờ vực.
Tu vi của hắn tăng tiến rất nhiều, đã đạt đến cực hạn của Tiểu Thần Đan, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá lên Đại Thần Đan.
Biển Tinh Nguyên dưới cảnh giới Thần Đan, từ một ngàn trượng đã mở rộng ra đến một ngàn năm trăm trượng.
Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là trong số một triệu đan Tinh Thần mà Lâm Nhất luyện hóa, phần lớn đã bị đỉnh Long Hoàng Diệt Thế đang bị trấn áp dưới đáy biển nuốt mất.
Cái ma đỉnh cổ quái ấy, khiến hắn nghi hoặc không thôi.
Vốn định hỏi Tiểu Băng Phượng, nhưng mới phát hiện ra con nhóc này lại đang ngủ dưới gốc cây ngô đồng, kể từ khi phát hiện thần văn Vạn Lôi, Tiểu Băng Phượng vốn chưa bao giờ ngủ, giờ lại thỉnh thoảng ngủ một giấc, mà mỗi lần ngủ lại càng lâu hơn lần trước.
“Chờ con nhóc này tỉnh lại rồi hỏi sau vậy, chắc chắn còn giấu ta không ít bí mật.”
Lâm Nhất khẽ lẩm bẩm.
Ục! Ục ục!
Đúng lúc này, sắc mặt Lâm Nhất khẽ thay đổi, từ xa trong bóng tối vang lên âm thanh kỳ quái. Âm thanh ấy vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng, nghe đặc biệt rợn người, khiến người ta lạnh sống lưng.
Huynh đệ Hoàng gia lại đuổi tới sao?
Hay là yêu thú khác?
Lâm Nhất không dám chủ quan, suy nghĩ chốc lát rồi lần theo âm thanh mà đi.
Ục ục ục!
Chẳng bao lâu, Lâm Nhất đi đến bên cạnh con sông không to không nhỏ, bên bờ sông, có một cục gì đó đang ngồi xổm, phát ra âm thanh ục ục.
Cái quỷ gì vậy?
Đợi đến khi tiến lại gần, vừa đủ để thấy rõ bằng mắt thường, khóe miệng Lâm Nhất khẽ co giật.
Là người, hơn nữa còn là người quen.
Công Tôn Viêm!
Tên này vừa bị trọng thương ngất đi, thế mà sau khi tỉnh lại còn không chịu trị thương, mà lại ngồi khóc bên bờ sông.
Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng là yêu thú gì đó, suýt nữa thì ra tay rồi.
Cũng may nhìn rõ, nếu không thì Công Tôn Viêm, đến chết cũng không biết mình chết thế nào.
Nghe thấy tiếng bước chân, Công Tôn Viêm giật mình tỉnh dậy, vội vàng đứng bật dậy, quay đầu nhìn, khi thấy là Lâm Nhất, sắc mặt gã lập tức trở nên lúng túng.
Hai người đứng trong đêm tối, không khí có phần ngượng ngùng.
“Nhìn cái gì mà nhìn... Chưa thấy đàn ông khóc bao giờ à?” Công Tôn Viêm thấy vẻ mặt kỳ quái của Lâm Nhất, không khỏi khó chịu mà lên tiếng.
“Chưa từng thấy.”
Lâm Nhất rất thẳng thắn, trả lời thật lòng.
“Ngươi!”
Công Tôn Viêm lập tức nghẹn họng, không thốt được lời nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất