Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 

“Ôi… sao có thể làm được?”  

 

Trên đảo, Lâm Nhất há miệng, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.  

 

Gia Cát Thanh Vân ở bên ngoài đảo Khô Huyền, một đánh sáu, không ai có thể làm ông ta bị thương. Thế mà ở đỉnh Phù Vân, Kiếm Kinh Thiên chỉ cần khẽ búng ngón tay, từ ngàn dặm, lập tức xuyên thủng bàn tay của Gia Cát Thanh Vân.  

 

Thậm chí còn rạch mặt ông ta, thật sự quá khó tin.  

 

“Sư đệ!”  

 

Phong Giác cảm thấy huyết mạch sôi trào, siết chặt nắm đấm bên phải.  

 

Tất cả mọi người đều chấn động trước thực lực của Kiếm Kinh Thiên, chỉ riêng Phong Giác, từ đầu đến cuối chưa từng nghi ngờ sức mạnh của sư đệ.  

 

Trong cùng thế hệ, sư đệ chính là mạnh nhất, Phong Giác không chấp nhận bất kỳ phản bác nào.  

 

“Người của Kiếm Tông, thật là đáng ghét, chẳng có bao nhiêu bản lĩnh, mà xương lại cứng thật đấy. Mười tám năm rồi, tính khí ngươi vẫn chẳng thay đổi tí nào.”  

 

Gia Cát Thanh Vân đứng trên mặt biển, vết thương ở lòng bàn tay ông ta dần lành lại, chớp mắt đã không còn dấu vết máu.  

 

Ông ta sờ vết thương trên mặt, máu dính đầy lòng bàn tay, khuôn mặt ông ta vốn âm trầm đột nhiên nở nụ cười.  

 

“Ngoài đảo Phù Vân, ta lười ra tay với ngươi, nhưng trong đảo Phù Vân ngươi dám nhục mạ sư tôn ta, ta nhất định phải giết ngươi!”  

 

Từ ngàn dặm, trên đỉnh Tuyết Sơn, giọng nói lạnh lùng của Kiếm Kinh Thiên vang vọng truyền đến.  

 

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên đỉnh Tuyết Sơn, tuyết bay lả tả, Kiếm Kinh Thiên mặc áo dài, tóc bạc tung bay tỏa ra thánh huy dịu nhẹ.  

 

“Ha ha ha!”  

 

Gia Cát Thanh Vân cười lớn, nói: “Kiếm Kinh Thiên, ngươi còn tưởng mình là người của mười tám năm trước sao? Suốt mười tám năm nay, ngươi bị nhốt trong Long Mạch. Ta đã sớm không còn là ta khi xưa nữa, Kiếm Kinh Thiên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn đi, nếu chọc giận ta, ta sẽ san bằng Kiếm Tông của ngươi!!”  

 

Trong mắt ông ta lóe lên tia giận dữ và thâm độc, mười tám năm rồi, ông ta nghĩ đối phương gặp lại ông ta.  

 

Sẽ chẳng dám nói một lời, không ngờ vẫn y như năm xưa, hoàn toàn không coi ông ta ra gì.  

 

Điều đó thật sự khiến ông ta khó chấp nhận!  

 

Năm xưa khi ông ta ở cảnh giới Long Mạch, đã bị đối phương chèn ép đến nghẹt thở, mười lần đánh nhau, lần nào cũng thảm hơn so với lần trước.  

 

Đặc biệt là lần cuối cùng, không có từ nào để miêu tả độ thảm hại đấy, đó chính là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời ông ta.  

 

Khi Phong Giác dẫn Lâm Nhất chạy lên đảo Phù Vân, Gia Cát Thanh Vân lập tức đoán được đối phương đang nghĩ điều gì.  

 

Điều đó quá đúng ý ông ta!  

 

Thế sự xoay vần, ông ta muốn nói với Kiếm Kinh Thiên, Gia Cát Thanh Vân ông ta đã không còn giống như xưa nữa.  

 

Ông ta cố ý gây sự trên đảo Phù Vân, khiến đối phương dù tức giận đến đâu cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta sỉ nhục môn phải của mình.  

 

Nhưng không ngờ, mười tám năm trôi qua, Kiếm Kinh Thiên vẫn bị kẹt ở cảnh giới Long Mạch, vậy mà vẫn ngông cuồng như vậy.  

 

Điều đó khiến ông ta cực kỳ khó chịu, đối phương khi thấy ông ta, lẽ ra phải run rẩy sợ hãi, cúi đầu cam chịu mới đúng, làm sao dám chủ động ra tay.  

 

“Không nghe rõ lời ta nói sao? Gia Cát Thanh Vân, ta bảo ngươi bước lên đây chịu chết.”  

 

Sắc mặt Kiếm Kinh Thiên bình tĩnh, thản nhiên nói.  

eyJpdiI6Im9IbWdCSjJiU1NCanBFZlNpS0RzUGc9PSIsInZhbHVlIjoiZzUyM2lFc3pZeHlpN2h0bWZ0VHpPRUQrK0RKVXJxMGF3WnNaVGU5SlUxb2VoaHBIWEZyQ0tJRDVETjdLdXVhYyIsIm1hYyI6ImU5ODA0ZDRmZWQxY2VhMTRmNjZiMjg4MGQzMjMxYzJlZDhkZGUyNzM0ZjI2N2ZkNmE3NzE2ZDkwN2IxMjkyY2IifQ==
eyJpdiI6IkJmNmxBUlRVQVVJRjNvUFc1ak1JYkE9PSIsInZhbHVlIjoiWEo1V1VcL3U2Ulp6SGZGcXFSTjVMZnJVV3RMNGZzaWt0NWZcL1BJNURzSCt3dXV5V2s1cWdrXC81NEZ2T0dseDlSTURmREptNzI5SVwveEd5amRBWUwyTXJySytyNERNa2xsYUJSMmorRkV2SmMrdnE1THZ0bUM4SVRDdXZcL2lidU9KSUYzM1VuZE1VZWhYaUtoQ3hQUEEyQlRwRmxJNkJkZ3hiQWpxM2tHaUExdkZodVBGK2FNSHVMZmNBVDNuZFI4WFlwdnlMbXNFWHk4eWE1eTdhbXJadXVCVWZ1eDdLdmNqeEJPNEJQUVVwSVBiNUY1S3ZmdXZYTFBKTm8zXC83SjRZajNGdTc3R3ExQytXNHd1UE5MQklTelI3Q21zQWVmTEFwelBGVE9IMVdDaFYzUzFzNUhRRGFMd1BZMGRZeURwQVFuN1BLbUpjWGlEbSszdGZCaENya2FlVzlndXVKZmFwSzFLUEdTU09tYUF1V0lFRjNyS3NUN2JmTGl2a3VCSEtKZU1LdUdvUll5bzBPSldHam1UV3Yybm1DdWVVRW9mOUhXdEFrMHR6OHdzUnZjR3FlcTJPMGFxUFdnODBCMXJsVXFBOWEwc1hMZnJNSnl0YWFEU3NjZ1A1NitHZlwvaG9hS2VublRYQUZwWjViaWFaSnFcL05wTEJQZ2lMOEhnYWJ5cnVYMThpZGV1ZHpRcjNZMTRWMVwvcXJ6XC8zWms3ZWxVMjBSZnVkMFVhM3JReGc5b0NNRVZTREY5b2hjUGNnZXltNEpiVm9tZ05GMDJRd0JVRE02K1ZJTGFDT2E1ZzNQUG1ncERkYXc0QlRaRHZ4Q1BSZFN4WGFiSXY0b3ExdTBIcXVvdDJBZ3lDY3RQOTBvakJpMTR4bVExZHJHbnhCZ3dVQkg0Q21KbG5DdEwrbU1zZ1NDS1B0Um80UVVxSDJGeW1VQlJNcm9zWlNVcDlUMjhUTk5zR0tRT3BHanZcL1ZpRVVaZ1wvVXJ4ekp6c1RsUTZuK1l1TXlRdEorUkV3U01zblZuIiwibWFjIjoiNDQ0NmY4N2E4MjAyMzI3ZjI3OGM1NmI1ZWE0ZmQzNDZjYTkwNWVmNzIyOWNiNDMzYjEyNjJjMGM1NjI2YTI2MiJ9

Vừa dứt lời, Gia Cát Thanh Vân nhẹ nhàng dẫm chân bước lên mặt biển, mặt biển lập tức lún xuống. 

Ads
';
Advertisement