Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 

 Lần này, tại biển kiếm màu vàng sâu trong mi tâm của hắn, hai đại kiếm hồn là người tí hon màu vàng và Thương Long màu vàng đồng thời sáng lên, khiến ánh sáng của Thần Tiêu Kiếm Ý bùng nổ dữ dội.  

 

Bùm!  

 

Hắn bước ra một bước giữa hư không, chứa đựng kiếm ý cuồn cuộn, chỉ một cước đã để lại vô số vết nứt giữa hư không.  

 

"Huyền Thiên Bảo Giám, nghịch chuyển càn khôn!"  

 

Sắc mặt Tần Thương không đổi, lạnh lùng tung ra sát chiêu lần nữa. Không gian lại lần nữa méo mó, như thể cả trời đất đều nằm trong một chưởng này, gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, càn khôn nghịch chuyển.  

 

"Kiếm đến!"  

 

Lâm Nhất hoàn toàn không sợ hãi, trực tiếp lao lên đối mặt. Trong tiếng gầm giận dữ, hắn vung tay.  

 

Trong hộp kiếm, Táng Hoa hóa thành lưu quang lao vút ra. Năm ngón tay Lâm Nhất siết chặt, chớp mắt đã bắt được chuôi kiếm.  

 

Trong phút chốc, huyết mạch tương liên, tâm ý tương thông, vô số cảm xúc trào dâng trong lòng.  

 

Táng Hoa là kiếm đa tình. Nhưng cũng có phong mang, cũng có huyết tính!  

 

Chén rượu khó cạn, ai cùng ta kề vai chiến đấu?  

 

Chỉ có Táng Hoa.  

 

Giây phút này, Táng Hoa rời vỏ, sống chết cùng nhau!  

 

Giây phút này, máu chưa cạn, chiến không dừng!  

 

Táng Hoa như lưu quang rực lửa, vừa ra khỏi vỏ đã được Thần Tiêu Kiếm Ý gia trì, chém ra nhanh như tia chớp.  

 

"Đây chính là kiếm của ngươi sao, cũng chỉ là một thanh thánh binh bình thường..." Khóe miệng Tần Thương lộ ra vẻ khinh thường, thanh kiếm này vừa mới thăng cấp lên thánh binh, so với thanh thiên văn thánh binh kia vẫn còn kém xa.  

 

Kiếm, có linh khí.  

 

Kiếm, cũng có tôn nghiêm!  

 

Chỉ trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Tần Thương cứng đờ. Không gian méo mó trước mặt hắn ta, dưới một kiếm này hoàn toàn bị chém bể tan nát, dễ như bỡn, thế như chẻ tre.  

 

Rắc!  

 

Tần Thương chưa kịp phản ứng, ấn ký trên lòng bàn tay hắn ta đã bị cắt đứt.  

 

Bùm!  

 

Khi kiếm quang lan tràn, chạm vào thân thể Tần Thương, một tiếng nổ lớn vang lên, lớp vảy rồng vàng trên người hắn ta lập tức vỡ vụn, hóa thành từng mảnh nhỏ.  

 

"Ta đã chờ ngươi rất lâu rồi."  

 

Ánh mắt Lâm Nhất rơi trên thân kiếm, Táng Hoa khẽ rung lên, như đang hồi đáp.  

 

"Vân Ngoại Thanh Sơn, Bích Lạc Tinh Thần!"  

 

Lâm Nhất tung mình lên không trung, cầm kiếm múa, vung lên một kiếm quét ngang.  

 

Rắc!  

 

Phía xa, tinh tượng sau lưng Tần Thương là mặt trời và mặt trăng, lập tức vỡ nát dưới một kiếm này.  

 

Quá đáng sợ!  

 

Mọi người sợ hết hồn hết vía, chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Đây mới là uy lực thật sự của Thần Tiêu Kiếm Ý sao? Dưới Phù Vân, đều là sâu kiến?  

 

"Phù vân phi ngã ý, đạn chỉ nhất vạn niên!"  

 

Lại thêm một kiếm, trời đất trong thoáng chốc mất đi sắc màu, chỉ còn lại hai tông đen trắng. Đầu của thần long trong tinh tượng xa xa bị chém bay thẳng ra ngoài.  

 

Thần long đứt đầu, nhật nguyệt sụp đổ!  

 

"Không, không, không..."  

 

Tần Thương gào lên thảm thiết, lần đầu tiên trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh hoàng. Hắn ta xoay người tháo chạy nhanh như tia chớp.  

 

"Bảo vệ sư huynh!"  

 

Sắc mặt của đông đảo đệ tử Huyền Thiên Tông nhất thời trở nên hoảng loạn, mấy trăm tên đệ tử cùng hơn mười tên Đại Thần Đan tôn giả đồng thời xông tới.  

 

Keng!  

 

Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, khẽ nhướng mày, hờ hững nói: "Ta đã nói rồi, hôm nay, các ngươi đều phải chết!"  

 

Nhìn thấy đối phương gần như dốc toàn bộ lực lượng ra ứng chiến, Lâm Nhất nhắm mắt lại. Bàn tay phải hắn cầm lấy chiếc mặt nạ Ngân Nguyệt, khóe môi hắn khẽ nhếch lên nét lạnh lùng, sát khí vô tình lan tỏa, tựa vạn tia hàn quang lượn lờ quanh thân, cuồn cuộn chín tầng trời!  

 

Khoảnh khắc mặt nạ được đeo lên, ánh trăng phủ lên người hắn, mái tóc dài tung bay, điên cuồng mọc dài, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một suối tóc bạc dài ngang eo.  

 

Tiêu Tử Ngọc Thần Trúc, không biết từ khi nào đã yên lặng đặt bên môi hắn.  

eyJpdiI6IjRabm41U281dnQwQUx2dkQyckJQVEE9PSIsInZhbHVlIjoicVRCZVdDc3BGUDlDTk1RV1VTTEF3dk41RTg2OUhoeTNoRmo1dWxuUGxqVlpYdnZtMVlqdStsY0VXMkoyZVpHNSIsIm1hYyI6ImE0ZTYwYzA1M2JiNzEyZWFmYzBjYTdiMzBhYmU5OGY0ODllODYxMzY5MjA4OTMwMDAzNjFlMDlhMDE4OWExZWYifQ==
eyJpdiI6IlBrb1gzbyswSHlKSnNFd0VDUlNHQXc9PSIsInZhbHVlIjoiYVVmTE9ScXhZcXlRc3ozdVVOcVhabERnMWNjVHRaZFJGSUVvS0VUMGtZcjJiT2VuSHorSExUKzlTVWRaXC9hS01IdENUNGZXcmV6elVDM1ZUdGpHeFwvTVF4OENqQkFKK0V3bmQ0SWFsR3JhaXg5ekVBYUNRelZtaFdxOGRTbmdlQTFVZURzU2MwZFBYMUpDUmhtTVJXM2xMTXd2ZWlzWDduTFJHc3JVR0ZKcTFYbWc5aXlhTVMreEhLUUl5Tk9ianRORFlvSnErMzJlcDdmN2lCZnBZXC9LWmZVZnNONlVHcUs1czZ5Yk5PZlRkTT0iLCJtYWMiOiJmYjEzYWYwYWIxYWY0ZWVlZGZiNDFiY2NkNGNkNWMyZTY0YzUxYzFiODc4YWU4MmY0OGQ5ZDU2MmIwNWIzMWQ2In0=

Dưới mặt nạ, đôi mắt nhắm chặt của Lâm Nhất chậm rãi mở ra, vô tận phong hoa và sát ý bùng lên từ trong đồng tử. Khoảnh khắc này, động tiêu trong tay, suối tóc bạc như thác đổ, hắn còn yêu mị hơn cả trăng sáng.

Ads
';
Advertisement