Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Tần Thương lắc đầu, hắn ta nhìn gương mặt Lạc Thư Di, khuôn mặt ấy tuyệt mỹ, càng nhìn càng cảm thấy đẹp.  

 

 

Nàng ta giỏi âm luật, dung mạo xinh đẹp, lại có tài năng vượt xa người thường.  

 

“Ngươi không hiểu, cái chết không đáng sợ. Khi nàng ta ra tay với ta, nàng ta đã nghĩ đến hậu quả này rồi. Nàng ta không phải là người phụ nữ bình thường, đương nhiên sẽ không sợ cái chết.”  

 

Tần Thương nhìn gương mặt Lạc Thư Di, nói một cách lãnh đạm: “Một người phụ nữ, điều quan trọng nhất ngoài trinh tiết là dung nhan. Nếu ta vẽ vài vết cắt lên mặt nàng ta, có lẽ nàng ta sẽ có một chút hối hận vì đã ra tay với ta.”  

 

Lạc Thư Di nghe thấy vậy thì con ngươi trong đôi mắt co lại, thân hình mềm mại không ngừng run rẩy.  

 

“Tần Thương, ngươi dừng tay lại! Nếu ngươi dám động vào nàng ấy, Huyền Cốc ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!” Đường Cảnh ở bên cạnh điên cuồng vật lộn, mặt đầy tức giận nói.  

 

Bốp!  

 

Tần Thương vung một cái tát, không thèm nhìn gã lấy một lần.  

 

Đầu Đường Cảnh bị tát xoay ngược lại, hai mắt mở trừng trừng, không thể nhắm lại, rồi toàn thân mềm nhũn đổ gục xuống đất, chết ngay tại chỗ.  

 

Lạc Thư Di chứng kiến cảnh tượng này thì cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng đau xót, suýt ngất đi.  

 

Bên ngoài trận Thiên Tinh Huyền Ảnh, các tu sĩ của các tông phái nhìn thấy cảnh này đều ngây người, không nói nên lời.  

 

Đường Cảnh là thiên mệnh siêu phàm của Huyền Cốc, vậy mà Tần Thương lại có thể nói giết là giết, hoàn toàn không có chút tình cảm. Họ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà, lạnh sống lưng.  

 

Thương Vân hòa thượng của chùa Kim Cang suýt nữa la lên.  

 

Mặc dù gã vẫn luôn giễu cợt Đường Cảnh, nói đối phương là một con chó liếm, liếm đến cuối cùng, chắc chắn là sẽ không còn lại gì.  

 

Nhưng gã không hề nghĩ đến việc giết đối phương.  

 

Đột nhiên chứng kiến Đường Cảnh chết thảm, gã hoàn toàn không thể tiếp nhận, trong lòng chịu đựng một cú sốc lớn.  

 

Quá tàn nhẫn... Thương Vân ngẩn ngơ, có chút không thể chấp nhận.  

 

Nam Cung Trạch, Ninh Phong và Chương Tấn cũng đều ngây người, sự lạnh lùng tàn nhẫn của Tần Thương hoàn toàn vượt xa dự đoán của họ.  

 

Mộc Thanh Thanh và Tư Không Trú của Kiếm Tông cũng sững sờ, không thể thốt lên lời, sự kiêu ngạo và vô liêm sỉ của Tần Thương khiến họ rợn người, khó có thể chịu đựng nổi.  

 

Mặt Tần Thương không cảm xúc liếc qua thi thể Đường Cảnh, lạnh lùng nói: “Mèo chó mà thôi, thế mà cũng dám đại diện cho Huyền Cốc ra đe dọa ta!”  

 

“Tần Thương, ngươi quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng phải trả giá cho hành động của mình!”  

 

Giang Ly Trần đứng bên Lâm Nhất, không thể kiềm chế nổi mà tức giận nói.  

 

“Xin lỗi, Tần mỗ làm việc luôn như vậy, thuận ta thì sống, trái ta thì chết! Lúc hắn và người phụ nữ này cùng chống lại ta thì lẽ ra đã là một cái xác rồi. Nếu ngươi cho rằng đây là kiêu ngạo, thì ta cũng không có ý kiến gì, ngươi đứng cạnh Lâm Nhất, nếu dám ra tay với ta, thì kết quả cũng sẽ là như thế này!”  

 

Tần Thương lạnh lùng trừng mắt nhìn Giang Ly Trần, trong mắt hắn ta có một đóa Ma Liên đen cháy sáng.  

 

Giống như vực thẳm, phát ra ánh sáng quái dị.  

 

Sắc mặt Giang Ly Trần thay đổi, chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức, phun ra một ngụm máu tươi, bước chân loạng choạng lùi lại mấy bước.  

 

May mà tu vi của gã tiến bộ, nếu không chỉ với ánh mắt này, bây giờ gã đã bị trọng thương, hoặc quỳ xuống đất.  

 

Thật là khủng khiếp!  

 

Giang Ly Trần hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, nửa câu cũng không thể thốt ra, thân thể run rẩy.  

 

Tạch!  

 

Tần Thương đột nhiên ra tay, đầu ngón tay như dao, nhanh như chớp mà  vạch một đường lên gương mặt Lạc Thư Di.  

 

Gương mặt trắng nõn của Lạc Thư Di ngay lập tức xuất hiện vài vết sẹo xấu xí, máu tươi chảy ra, vô cùng rõ rệt.  

 

“Thuận ta thì sống, trái ta thì chết! Huyền Thiên Thánh Tôn, vô địch hoang cổ!”  

 

Tần Thương nhíu mày rồi hét lớn một tiếng, từ người hắn ta tỏa ra ánh sáng vàng vô cùng mạnh mẽ, một sức mạnh như rồng bay ra khỏi người hắn ta.  

 

“Huyền Thiên Thánh Tôn, vô địch hoang cổ!”  

 

“Huyền Thiên Thánh Tôn, vô địch hoang cổ!”  

 

Các đệ tử của Huyền Thiên Tông đứng giữa không gian đồng thời hô lớn, cả không gian này vang vọng tiếng “vô địch”, Tần Thương đứng ở giữa nhìn xuống bốn phương, khí thế mạnh mẽ khiến người ta phải sợ hãi.  

 

“Côn trùng còn tham sống, huống hồ là người... Lâm Nhất, hẳn là ngươi nên biết phải làm gì rồi chứ?”  

 

Mặt Tần Thương không biểu cảm, nhìn Lâm Nhất lạnh lùng nói.  

 

“Táng Hoa công tử, ngươi còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ, giao Đại Thánh Chi Nguyên ra, sư huynh của ta có thể tha cho ngươi một mạng!”  

eyJpdiI6ImJQUE01SGF3ZGJXY0pwQlwvXC8xVXZvUT09IiwidmFsdWUiOiJCS2N6ZlRlaEtwbDZcLzRzQURNY1ZnNkJ1aVdHZWcyWWlcL0prRW5USlVvaUMzNTFGbko5QWNiNUw1Vm1TRlNqSHAiLCJtYWMiOiI2YmU2MDRjN2QxM2U5ZTMyOGQ1MWM3YmE5ZDJhMWI0NGI0ZDc3ZTRkZTc3ZmEzNDM4MGM5ZWZiZmM1OGE2MGY0In0=
eyJpdiI6IlRUUUVxOWJlaDdzOUtERjZPdWk1R0E9PSIsInZhbHVlIjoiQUh3U1dZVlJJTFFXOE1qOVlIbGRBUVFjeSt1dEg3bFZxM1VMNnJ0NjJEMDYxaDlSVlluOEhzU0MzdkdCWkhSSndtY3o1S2ZXeGUwNnNhZzUzZk42XC9jSmt6dFFWNGpvMWhxUnMxVkJcL0k0ZkpDT1RLVUlQZk5UUm9xeWRYZWZyTTNjTHhqVm1DTk1IOWxrOUN3TGtsbTlmZ3pzZ29YcCs0SktTUnJhc3BMYVNOWnI1b3Z5QXc4NE5waUZuS2ZZeVE4d0dCWHI2UWtlWjYyTlZkdkJEVlJjdU9VektBeCtydmFvOW5ZRWRjbzRnM1d6ZjFmS2M0SDd6SzAzMlZqUFJ2T0d0ak5qSXVmNGVUYkNHbXNYaERBSHVqT2xGQlN0akRNUnJnb1FqSnJMdU51Z3h0ODdJQ1o1XC9RSGlcL29NY0tCIiwibWFjIjoiOTk1MDdkMTg0NTZmYWQ1MDAwNWEyMWNlZmUzMjMxYTRiY2Y3N2VhM2ViY2RiNjM1MDVlZmFmYjZmYmYwNzYyZiJ9

Ads
';
Advertisement