Người đã giúp nàng dung hợp đến mức hoàn hảo thế này, thực lực mạnh đến mức nào?
“Hì hì, đại sư tỷ, sau này có thể gọi tỷ là Nữ Thần Long Tuyết Hoa rồi.” Phùng Chương đứng cạnh, cười đùa nói.
Những người khác cũng chúc mừng, đây thật sự là tạo hóa hiếm có, có thể thấy Diệp Tử Lăng cũng rất vui vẻ.
“Ta đã đột phá cảnh giới Thần Đan rồi.”
Lâm Nhất nhìn mọi người, dừng lại rồi cười nói: “Hơn nữa cũng luyện hóa được một đạo thánh văn nguyên thủy.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Giang Ly Trần và những người khác dần tắt đi.
Tạo hóa và cơ duyên của bọn họ không hề nhỏ, nhưng so với Lâm Nhất thì thật sự còn kém xa.
So sánh với người khác, chỉ rước bực vào thân.
“Thánh văn nguyên thủy?”
Diệp Tử Lăng và Tô Hàm Nguyệt, đều vô cùng ngạc nhiên, thánh văn nguyên thủy đâu phải là rau cải trắng mà ai cũng tùy tiện lấy được.
Coi như là Khô Huyền Đại Thánh, cũng chưa chắc dễ dàng có trong tay.
Bỗng nhiên, mắt Diệp Tử Lăng sáng lên, cười nói: “Là tên hòa thượng đó!”
Lâm Nhất gật đầu: “Bên trong tấm bia đá kia bị phong ấn một cọng lông vũ Kim Ô, trên đấy khắc ấn thánh văn Kim Ô.”
Giang Ly Trần và mọi người há mồm, nhất thời không biết nói gì.
Tên hòa thượng kia nếu biết chuyện này, e rằng còn chưa kịp đợi Lâm Nhất bị Tần Thương đánh chết, gã đã bị Lâm Nhất làm tức chết trước rồi.
“Nếu bây giờ gặp lại Tần Thương, ta có thể đánh thắng Tần Thương.”
Lời nói bình thản của Lâm Nhất, giống như sét đánh giữa trời quang, lần nữa làm mọi người kinh ngạc.
Bọn họ hiểu rõ, Lâm Nhất chưa bao giờ khoác lác, nếu đã nói ra, chắc chắn tám chín phần là sự thật.
Chiến thắng Tần Thương, là điều Lâm Nhất chưa từng nói.
Đám người Giang Ly Trần dần tê dại, Lâm Nhất thấy vậy, cười nói: “Đừng nản lòng, tinh hoa thánh dược trong cơ thể mọi người, là nguồn gốc tiềm lực cực kỳ lớn. Trong vòng một năm, có lẽ sẽ có cơ hội đột phá lên Thiên Thần Đan, còn ta thì chẳng có tí tinh hoa thánh dược nào.”
Dù biết Lâm Nhất đang an ủi bọn họ, nhưng ba người Giang Ly Trần vô cùng vui vẻ.
“Lâm Nhất, Tặc Miêu nhà ngươi hình như cũng nhận được tạo hóa, dường như nó vẫn đang tu luyện kìa!”
Giang Ly Trần nhìn Tiểu Tặc Miêu, đang ngồi xếp bằng như con người, dường như còn đang tu luyện công pháp nào đó, cười nói.
Lâm Nhất liếc nhìn, nói: “Có lẽ nó còn mạnh hơn huynh một chút.”
“Không thể nào! Ta có thể chấp nó một tay…”
Giang Ly Trần lập tức phản đối, đường đường là đại sư huynh, chẳng lẽ không bằng một con mèo.
Tặc Miêu đang ngồi thiền tu luyện Thái Cổ Long Viên Quyết, đột nhiên mở mắt, dường như nghe thấy lời của Giang Ly Trần, lập tức vung chưởng đánh thẳng tới.
Bốp!
Móng vuốt màu đen, tựa như Thái Cổ Long Viên, giáng xuống ngực Giang Ly Trần.
Giang Ly Trần lập tức phun ra ngụm máu, bị đánh văng ra xa, lăn lộn mấy vòng trên không trung, mới chật vật bò dậy, nhìn Tiểu Tặc Miêu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Thật ra gã bị thương không nặng, rõ ràng Tiểu Tặc Miêu đã cố ý nương tay.
Bị một con mèo đánh bay trước mặt mọi người, đúng là quá mất mặt, dù sao gã cũng là đại sư huynh của Phù Vân Kiếm Tông.
Tiểu Tặc Miêu duỗi một tay ra, sau đó lắc đầu, như thể đang nói với Giang Ly Trần, ngươi không được!
Giang Ly Trần phun máu, tức giận nói: “Con mèo này thành tinh rồi à, sao lại đáng ghét như vậy.”
Tiểu Tặc Miêu trợn mắt, nhảy lên không trung, định ra tay lần nữa.
“Miêu gia, ta sai rồi!” Giang Ly Trần vội vàng trốn sau lưng Lâm Nhất, nhanh chóng xin lỗi.
“Hê hê.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất