“Không muốn ta chạm vào kiếm của ngươi ư?”
Khô Huyền Đại Thánh sững người, hơi nghi ngờ, sắc mặt ông ấy kỳ quái, dường như không hiểu.
Lâm Nhất nói: “Đúng vậy. Hoặc là, tiền bối nên hỏi ta trước, tự lấy mà không hỏi, chắc chắn là không thể.”
Khô Huyền Đại Thánh nhìn qua, dừng lại trên thân Táng Hoa, vừa định mở miệng, thì phát hiện Lâm Nhất nắm chặt kiếm, còn rụt tay về phía sau.
Người này thật keo kiệt, ngay cả nhìn thôi cũng không cho.
Lâm Nhất nhìn thấy ánh mắt Khô Huyền Đại Thánh, lại nhìn phản ứng của chính mình, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Phản ứng của hắn hơi quá đáng, đối phương là tiền bối, hơn nữa lại là người sắp chết, đâu thể thật sự cướp kiếm của hắn được.
Bình thường, mình đâu có như vậy?
“He he, Lâm Nhất, ngươi ghê gớm thật đấy, còn muốn lấy Đại Thánh Chi Nguyên nữa không?” Giọng nói của Tiểu Băng Phượng trong hộp kiếm Tử Diên vang lên.
“Ta bị sao thế này?”
Lâm Nhất cũng cảm thấy khó hiểu, phản ứng của hắn, đúng là không bình thường.
Tiểu Băng Phượng thản nhiên nói: “Rất đơn giản, Bổn Đế nói cho ngươi nghe, ngươi chẳng khác nào cướp vợ của người ta, còn dùng rất thoải mái, bỗng nhiên gặp con trai ruột của chủ cũ, tất nhiên là có tật giật mình.”
“Ngươi biến đi!”
Sắc mặt Lâm Nhất tối sầm, lạnh lạnh nói.
Nhưng sau khi suy nghĩ, hình như cũng có lý lẽ thật… ôi ôi ôi, Lâm Nhất nhanh chóng dập tắt những suy nghĩ kỳ quái này.
Tiểu nha đầu này thật xấu xa!
Lâm Nhất hít thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, tiến lên phía trước nói: “Mời tiền bối xem qua, nhưng hiện tại nó đang thăng cấp lên thánh binh, tốt nhất đừng rút ra.”
Khô Huyền Đại Thánh nhận kiếm, cười nói: “Hiện nay trên thế gian này, ngoài ngươi ra, sẽ không có người thứ hai có thể rút được thanh kiếm này, quá khứ của nó đã chết. Dù Nam Đế còn sống, cũng sẽ vì thanh kiếm này mà cảm thấy vui mừng, không phải ai cũng có thể được Táng Hoa thừa nhận.”
Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, đây mới là đạo lý đúng đắn, còn lời của đại đế chỉ toàn nói nhảm.
Một ngày nào đó, nếu hắn chết, Lâm Nhất cũng không muốn ánh sáng của Táng Hoa bị vùi lấp.
“Tiền bối có biết lai lịch của thanh kiếm này không?”
Lâm Nhất nhẹ giọng hỏi.
“Dĩ nhiên là ta biết.”
Khô Huyền Đại Thánh nhìn Táng Hoa, ánh mắt xa xăm, như quay trở lại ba ngàn năm trước, thời đại huy hoàng khi Cửu Đế tung hoành khắp nơi.
“Táng Hoa là thanh kiếm sư tôn từng sử dụng khi còn trẻ, do thanh mai trúc mã của ông ấy tặng, sau đó sư tôn trở thành Nam Đế, danh chấn Côn Luân, vô số nữ tử tuyệt sắc đều ngưỡng mộ ông ấy.”
Khô Huyền dừng lại một lúc, rồi tiếp tục nói: “So với những người đó, phong thái và khí chất của sư nương, có phần kém hơn. Khi ấy nữ tử đẹp nhất thiên hạ, bày tỏ tình cảm với Nam Đế, hai người cũng thường xuyên xuất hiện cùng nhau. Người phụ nữ đó khiến sư nương tự ti, cho rằng bản thân không xứng với sư tôn, bà ấy cũng nghĩ sư tôn đã thay lòng. Lặng lẽ trốn đi, muốn tác thành cho sư tôn và người phụ nữ kia.”
Lâm Nhất nghe đến đây, không kìm được mà nói: “Tiền bối Nam Đế, chắc chắn không phải người như vậy.”
“Đúng vậy.”
Khô Huyền Đại Thánh thở dài nói: “Nhưng khi cả thiên hạ đều cho rằng Nam Đế và vị nữ tử tuyệt thế kia là một đôi trời sinh, trai tài gái sắc. Rồi sau đó có nhiều lời đồn khó nghe, truyền đến tai sư nương, khiến bà ấy cảm thấy bất an, liền lặng lẽ rời đi, mặc cho sư tôn tìm kiếm khắp nơi cũng không thể tìm thấy bà ấy nữa.”
“Năm đó sư tôn cũng chịu áp lực rất lớn, khá nhiều tiền bối đại năng, cũng tác thành mối lương duyên giữa ông ấy và vị nữ tử kia. Nếu hai người kết hợp, sẽ mang lại lợi ích cho rất nhiều người. Nhưng sư tôn đã chống lại tất cả áp lực đó, dành hết ba năm, chuẩn bị nâng cấp Táng Hoa lên thành thần binh, dùng nó để bày tỏ quyết tâm của ông ấy.”
Lâm Nhất nghe ra điều bất thường, nói: “Táng Hoa không phải bội kiếm của Nam Đế sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất