Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 

Hồ kia nhăn nhó trong không gian, Thương Long gần như bị đánh tan trong nháy mắt, hóa thành từng đạo long văn trốn vào trong cơ thể Lâm Nhất.  

 

Phụt!  

 

Lâm Nhất khạc ra búng máu tươi, trước mắt hắn tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.  

 

Hắn đã đủ cẩn thận, chỉ để cho Thương Long dò đường, nhưng vẫn bị liên lụy, hồn phách bị thương nặng.  

 

Nếu không phải kiếm ý của hắn quá mạnh thì một đòn này, đủ để khiến hắn hồn phi phách tán.  

 

"Lâm Nhất!"  

 

Sắc mặt Tô Hàm Nguyệt thay đổi, nhanh chóng đi đến sau lưng hắn, độ vào từng luồng trận kỳ cho hắn.  

 

Hồi lâu, sắc mặt Lâm Nhất mới dần dần hồng hào, hắn mở mắt ra bình tĩnh nói: "Ta không sao, chẳng qua là không thể sử dụng Thương Long trong thời gian ngắn."  

 

Lâm Nhất cười với Tô Hàm Nguyệt, tỏ ý nàng không cần lo lắng, rồi sau đó ung dung đứng lên.  

 

"Vừa rồi sao chàng lại đột nhiên hộc máu!" Tô Hàm Nguyệt ân cần hỏi.  

 

Lâm Nhất bị thương không nặng lắm, hắn cười, nhẹ giọng nói: "Ta biết bí mật chỗ này, nơi này hẳn là do hai không gian lớp ghép vào, nếu tùy tiện tiến vào thì sẽ phải chịu ảnh hưởng vòng xoáy của tầng một tầng hai tháp Linh Lung. Nhìn qua không thấy có bất kỳ gợn sóng nào, nhưng trên thực tế thì khắp nơi đều là sóng gió, cho dù có là cảnh giới Long Mạch xông qua thì cũng chết."  

 

"Không có biện pháp sao?"  

 

Mấy người nói.  

 

"Tất nhiên là có, khiến cho tòa bảo sơn kia xuất hiện là được."  

 

Lâm Nhất vô cùng tự tin, tay cầm Khô Huyền Mật Thược đi tới bên bờ, rót Thần Tiêu Kiếm Ý vào trong đó.  

 

Ùng ùng!  

 

Đi đôi với Thần Tiêu Kiếm Ý không ngừng rót vào, chỗ sâu đáy hồ như có yêu thú hung mãnh thức tỉnh, phát ra tiếng gầm thét khiến cho không gian run rẩy.  

 

Không lâu lắm, một dãy núi hùng vĩ dâng lên từ dưới đáy hồ.  

 

Trên đỉnh núi còn có một chiếc cửa đá cao vút.  

 

"Chắc nơi đó là cửa vào, Đại Thánh Chi Nguyên ở bên trong cửa đá, bảo sơn này có thể trấn áp sóng gợn không gian."  

 

Lâm Nhất chậm rãi nói: "Bây giờ đi qua thì hẳn là không có vấn đề lớn."  

 

Vẻ mặt mấy người cũng kích động, không ngờ Đại Thánh Chi Nguyên lại cách mình gần như vậy.  

 

"Táng Hoa công tử, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng!"  

 

Lúc mọi người ở đây chuẩn bị leo núi thì một tiếng cười lớn vang lên.  

 

Ngay sau đó, sau lưng mấy người có một ánh sáng vàng xuất hiện từ trong bóng tối giống như Chân Long vậy.  

 

Bùm!  

 

Uy áp của hắn ta khiến chân mấy người run run, trên mặt hồ có sóng nước dâng lớn.  

 

Là Tần Thương!  

 

Sắc mặt mấy người hơi thay đổi, cũng tỏ ra lo lắng.  

 

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, đám người của Huyền Thiên Tông vẫn luôn đi theo sau mình sao?  

 

Không đúng, chỉ có một mình Tần Thương.  

 

Xem ra chẳng qua là hắn ta tìm kiếm mình, cũng không để cho những người khác đi theo, nếu thật sự có những người khác theo dõi Lâm Nhất thì nhất định đã sớm bị Thần Tiêu Kiếm Ý phát hiện.  

 

Chỉ có Tần Thương, một mình hắn ta theo dõi Lâm Nhất thì mới có thể không bị phát hiện.  

 

Khinh thường!  

 

Chuyện này cũng rất khó ngờ, đường đường là người đứng đầu bảng Tinh Quân, được gọi là Thiên Thần Đan, vô địch đảo Khô Huyền - Tần Thương, vậy mà cũng có thủ đoạn lén lút như vậy.  

 

"Ngươi thật vô ý, tùy tiện chạy đến tìm Đại Thánh Chi Nguyên, vậy mà không nghĩ tới chuyện có người theo dõi ngươi sao?" Tần Thương cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất có vẻ đùa cợt thoáng qua.  

 

Diệp Tử Lăng thản nhiên nói: "Ngươi vẫn lo lắng cho bản thân đi, tới đây một thân một mình, không sợ mất mạng ở đây sao?"  

 

Tần Thương không cảm xúc, thản nhiên nói: "Con kiến hôi đều nghĩ như vậy, cho là nhiều người thì sẽ có thể cắn chết con voi. Lâm Nhất, ngươi miễn cưỡng không tính là con kiến hôi, hẳn sẽ không nghĩ như vậy."  

 

Bị phớt lờ!  

 

Sắc mặt Diệp Tử Lăng lạnh như băng, nàng ấy cắn môi, loại cảm giác này thật rất khó chịu.  

 

"Hàm Nguyệt, nàng dẫn bọn họ đi mở cửa, ta sẽ ngăn hắn lại trước."  

 

Lâm Nhất rất bình tĩnh, giao Khô Huyền Mật Thược cho Tô Hàm Nguyệt, tiến lên một bước, ngăn ở trước mặt mọi người.  

 

Tô Hàm Nguyệt do dự chốc lát, trầm ngâm nói: "Được."  

eyJpdiI6ImlnelZ1d0YrMmdyR3c2ZnpYdFQ4amc9PSIsInZhbHVlIjoiSGk3aU9rK0xDM2VUNkM5Y3VGS1g5U0lPK3FtbEpyYm1mNEtoSW42Kys0VVNOd3VcL082bGN3bzl5Y0h2Nzc5XC9SIiwibWFjIjoiZjllYWQ3YjdkNzk3YjZjMGRmMTAzODM4YjQwNDdhMWJiNjBiMmVlMjljMmQ1NzU2OGY3MTNjYTEzYTU1ZjAwYyJ9
eyJpdiI6Ijk1aVJLand3dVo5NVFCOUU5YjE2Z0E9PSIsInZhbHVlIjoiamJZZkJzV0pVcGNrY29tcW9NZXFSeFhiM2c3OHFjNTdjdWlVZnB5SVk5UDBtZHp5WXQzeUYxNGpcL0wwOCtGejk4c0RydjN3ZmNNOVhZUXB6OXRzQ2RDYSttRklzOFRGbERSVTVDN2FTc3plVWxWWHhsNEJGck5FTzZHSitSM0NLeVpNRWY5aVJqUWpMSm1td2owZ2JJWDJnb2lTZnFRVlg2QVRwQ09NVnROTT0iLCJtYWMiOiIxZTM3Yzg5ZDJmYmJkNmU5Y2U1OWM1NWVmZDg4ZWQyMzIzMGRmZTIwYjAxNzdiNDliNmIxMThiNzE4M2EzMzNkIn0=

Tần Thương nhìn thấy Lâm Nhất giao chìa khóa ra thì trong mắt lập tức lóe ra ánh sáng lạnh, lạnh giọng quát lên: "Ai cũng đừng hòng rời đi, nếu không nghe lời thì tất cả đều phải chết cho ta!"

Ads
';
Advertisement