Bảo sơn hết sức nguy hiểm, cho dù là Đại Thần Đan tôn giả cũng không dám bảo đảm có thể leo lên đỉnh núi.
Tại đỉnh núi núi nào đó, có cung điện hoàn chỉnh đứng sừng sững.
Công Tôn Viêm kiên cường và Triệu Nham mê kiếm mất rất lớn sức lực mới tới bảo điện.
Vẻ mặt Công Tôn Viêm rất hào hứng, liếc nhìn Triệu Nham bên cạnh có ánh mắt vô thần, mặt để lộ nụ cười, may mà mình thông minh, vẫn luôn kéo theo tên ngốc này, nếu không thì nhất định không thể lên núi.
Sau khi thăng cấp Thần Đan, thực lực Triệu Nham đã lột xác hết sức kinh khủng, đủ để sánh bằng Thiên Mệnh.
Điều khiến Công Tôn Viêm thiếu chút nữa há hốc miệng vì kinh ngạc là người này ở cảnh giới Tinh Quân, rõ ràng còn không bằng mình.
"Bên trong có người, đã đến trước chúng ta một bước."
Cặp mắt Triệu Nham vốn không có tiêu cự, khôi phục chút thần thái, đột nhiên nói.
"Có người ư? Có bao nhiêu người?"
Công Tôn Viêm bất ngờ, vội vàng hỏi.
Đợi hồi lâu, phát hiện không người đáp lại, quay đầu nhìn lại, Triệu Nham lại lâm vào trạng thái đờ đẫn, mắt không có tiêu cự, cơ thể hơi đung đưa.
"Đồ ngốc."
Khóe miệng Công Tôn Viêm giật giật, nhẹ giọng nói: "Ta đi vào trước."
Nói xong cũng không để ý đến Triệu Nham đồng ý không mà xông vào trong cung điện, gã sớm đã quen trạng thái của Triệu Nham, chờ y tỉnh lại, nói không chừng nửa ngày vẫn chưa được.
Người này chính là một kẻ không bình thường, không có gì cả, chỉ có thể đứng tại chỗ luyện kiếm.
Có lúc nhìn thấy một vài yêu thú đánh nhau thì cũng có thể ngẩn người nhập thần, sau đó thiếu chút nữa bị yêu thú đập chết.
Công Tôn Viêm mở thân pháp, cẩn thận che giấu hơi thở, dùng hết sức tiến về phía trước bảo điện.
Trên đường trải qua rất nhiều mật thất, quả nhiên có người, số lượng còn không ít, thậm chí còn đang ra tay.
Gần như đều có Đại Thần Đan tôn giả đang đánh nhau, không chọc nổi không chọc nổi, Công Tôn Viêm gần như không nhìn mà chạy luôn.
Sau nửa giờ, gã đi tới một đại điện, bên trong có đèn đuốc sáng choang.
Trong đại điện có một cột đá, trên cột đá có ánh sáng lóe lên và một cuộn tranh chưa mở đang treo lơ lửng.
Phía dưới đèn đuốc, trong đại điện có rất nhiều vết máu hết sức rõ ràng, ở cột đá còn có hai đệ tử tông môn, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm bức họa.
Công Tôn Viêm cũng không thu khí tức, đi thẳng vào, hai tên đệ tử tông môn lập tức cảm nhận được.
"Lại có thêm một người đến chịu chết sao?"
Hai người cười một tiếng, sau đó xoay người, khi thấy Công Tôn Viêm thì hơi có vẻ kinh ngạc.
"Để ta xem là ai phách lối như vậy, hóa ra là đệ tử Huyền Thiên Tông."
Công Tôn Viêm nhìn về phía hai người, nhẹ giọng cười nói, trên người hai người mặc quần áo trang sức tông môn rất nổi bật, chính là đệ tử Huyền Thiên Tông.
Mặc dù Công Tôn Viêm rất hèn nhát, thấy Đại Thần Đan tôn giả là bỏ chạy, nhưng trên thực tế thực lực của gã không hề yếu.
Nếu so với thiên mệnh siêu phàm thì kém xa, nhưng nếu so với đệ tử bình thường của tông môn siêu cấp thì lại tương đối mạnh.
"Công Tôn Viêm!"
Hai tên đệ tử Huyền Thiên Tông khẽ nhíu mày, cũng không xa lạ gì đối với Công Tôn Viêm.
Dù gì thì đối phương cũng là yêu nghiệt hạng một nghìn trên bảng Tinh Quân, được gọi là đệ tử dùng kiếm mạnh nhất, khá có danh tiếng ở Hoang Cổ Vực.
"Cút đi!"
Công Tôn Viêm rất phách lối, sắc mặt lạnh lùng, hết sức kiêu ngạo.
Hai tên đệ tử Huyền Thiên Tông bị kích thích trong nháy mắt, ra tay luôn, cho dù có là người tài năng xuất chúng trong việc sử dụng kiếm thì cũng không thể nhịn khi gã kiêu ngạo như vậy.
"Dốt nát."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất