Thương Vân khinh bỉ nói: “Ở đây đều là những người có thiên mệnh siêu phàm, ngươi là đến từ Thanh Lôi Tông, còn tự xưng cái gì mà kiếm pháp vô địch, sánh ngang với thiên mệnh. Kết quả bị Lâm Nhất chơi đùa trong lòng bàn tay, quỳ xuống ba lần ba lượt, nếu là ta thì đã không còn mặt mũi mà tự sát rồi.”
Sắc mặt Độc Cô Viêm thay đổi, Lâm Nhất giờ đã thành điểm yếu chí mạng của gã, ai đụng vào đều phải chết.
“Giận rồi sao?”
Thấy vậy Thương Vân lập tức cười, chân mày nhướn cao, nói: “Chẳng phải ngươi có mắt kiếm Thanh Lôi sao, giỏi thì mở mắt ra đi, dùng mắt kiếm Thanh Lôi của ngươi trừng chết ông đây này.”
Thương Vân kiêu ngạo, gã không sợ hãi. Vì uy lực mắt kiếm Thanh Lôi quá mạnh, nhưng ngày thường cần được nuôi dưỡng bằng khí huyết, đối phương vẫn chưa đạt đến trình độ sử dụng tự nhiên.
Trước đó Độc Cô Viêm đã mở mắt một lần, nếu gã mở thêm lần nữa, chắc chắn sẽ tự làm mình bị thương.
“Ha ha, không có gan à?”
“Không có gan thì đừng nhiều lời, có gan thì mở mắt ra, trừng chết ta đi!”
“Ngươi nhanh mở ra đi, ông đây sẽ móc đôi mắt chó của ngươi!”
Thương Vân giơ hai ngón tay lên, làm động tác đâm vào mắt, vô cùng đắc ý.
Bỗng nhiên!
Nụ cười trên mặt Thương Vân thay đổi, gã lập tức nhảy bật lên, mặt đất nơi gã vừa đứng, nổ tung xuất hiện vô số vết nứt.
Gã ngẩng đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào Độc Cô Viêm, đã mở hai mắt.
kiếm quang trong mắt gã bùng nổ, Thanh Lôi Thánh Hỏa như lò lửa rực cháy, cháy dữ dội, từng khí tức hủy diệt cuồn cuộn tuôn trào.
Ầm ầm!
Trời đất rung chuyển, trên đỉnh núi, sắc mặt mọi người thay đổi, ai cũng vội vàng rút lui.
“Đệt mẹ, Độc Cô Tam Quỳ, ngươi thật sự mở mắt trừng ta à!”
Mặt Thương Vân trắng bệnh vì sợ, vội vàng né tránh, Độc Cô Viêm như kẻ điên, mái tóc dài tung bay dữ dội, kiếm quang từ đôi mắt gã bắn ra.
kiếm quang này vô cùng khủng khiếp, nơi chúng đi qua, lưỡi kiếm sắc bén đến mức xé nát hư không. Vươn xa hàng trăm dặm, khiến đất trời biến sắc, từng tia sét ầm ầm giáng xuống.
“Độc Cô Tam Quỳ, ngươi điên rồi…”
Thương Vân khổ không thể tả, ra sức tránh né, nhưng vẫn bị dư âm đánh cho hộc máu, Kim Quang Phật Môn trên người cũng bị kiếm khí xé rách.
Chẳng bao lâu sau, thân thể gã đã rách nát, máu chảy đầm đìa.
Bùm!
Giữa tiếng nổ vang trời, đỉnh núi bảo sơn bắt đầu vỡ nát, đám người Nam Cung Trạch sợ đến nỗi da đầu tê dại, vội vàng bỏ chạy.
Phụt!
Độc Cô Viêm phun ra máu, quỳ một gối xuống đất, đôi mắt nhắm chặt, từng giọt máu từ từ rỉ ra.
Thương Vân thấy vậy, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, cười nói: “Độc Cô Viêm, cảm ơn nhé, sau này đảm bảo không gọi ngươi là Tam Quỳ nữa, ông đây đi trước đây.”
Gã nhân cơ hội này, vội vàng chạy xuống núi, hoàn toàn không giống như người bị thương.
“Đuổi theo!”
Đám người Nam Cung Trạch tức đến hộc máu, con lừa trọc này chạy quá nhanh, bọn họ vội vàng điều động thân pháp điên cuồng đuổi theo.
Vù!
Thương Vân gần như chạy mất dạng, đột nhiên lùi vài bước, dừng lại bên cạnh Lạc Thư Di, vỗ đầu nói: “Lạc cô nương, thực ra hòa thượng ta đã ngưỡng mộ nàng từ lâu, ngày ngày đêm đêm, trong lòng đều nghĩ đến nàng, nếu nàng chớp mắt cười với ta, hôm nay hòa thượng ta sẽ hoàn tục!”
Phụt!
Đường Cảnh đuổi theo phía sau, nhìn thấy cảnh này, lập tức ngơ ngác.
Lạc Thư Di chớp mắt, cười nói: “Được thôi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất