“Con mèo này thật đáng yêu.”
Đến cả Tô Hàm Nguyệt cũng nở nụ cười, ngồi xuống nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Tặc Miêu.
Tiểu Tặc Miêu nhắm mắt hưởng thụ, vẻ mặt vô cùng thoải mái. Đợi đến khi thỏa mãn rồi, nó mới sực nhớ ra còn chuyện quan trọng, vội vàng dùng tay ra hiệu.
Tô Hàm Nguyệt cau mày, có vẻ như không hiểu.
Diệp Tử Lăng trầm ngâm suy nghĩ, khẽ nói: “Ngươi muốn nói là Lâm Nhất bảo ngươi ở đây đợi bọn ta, sau đó, dẫn bọn ta đi tìm đệ ấy sao?”
Tiểu Tặc Miêu liên tục gật đầu, sau đó giơ móng vuốt chỉ vào mũi mình, mặt đầy vui vẻ.
“Con mèo này thật thông minh.” Diệp Tử Lăng khẽ cười nói.
Giang Ly Trần bĩu môi nói: “Nó làm sao biết được Lâm sư đệ đang ở đâu, ở đây còn không thể truyền tin.”
Tô Hàm Nguyệt và Diệp Tử Lăng không nói gì, chỉ liếc nhìn gã.
Phụt!
Lưu Thanh Nghiêm nhịn không được lập tức bật cười: “Đại sư huynh, trí thông minh của huynh đúng là có vấn đề rồi, vừa nãy nó chỉ vào mũi mình, chắc chắn là có thể ngửi được mùi của Lâm sư đệ, chúng ta cứ đi theo nó là được.”
"Ra là vậy!"
Giang Ly Trần cười gượng gạo, thầm nghĩ tốt nhất là gã nên im lặng.
“Lâm sư đệ tập hợp chúng ta, chẳng lẽ có chuyện quan trọng gì sao?”
Phùng Chương, người nãy giờ vẫn im lặng, bỗng lên tiếng.
"Gặp được chàng ấy thì sẽ biết thôi." Tô Hàm Nguyệt thản nhiên đáp.
Người khác có thể không rõ, nhưng Tô Hàm Nguyệt biết, trong tay Lâm Nhất có Khô Huyền Mật Thược.
Trong tháp Linh Lung, hắn là người có cơ hội lấy được Đại Thánh Chi Nguyên lớn nhất.
Hắn không muốn một mình hưởng lợi, mà trước khi rời đi, vẫn muốn giúp đỡ các sư huynh đệ, chỉ là không thể nói rõ với bọn họ từ trước.
Dù sao, có Khô Huyền Mật Thược cũng không có nghĩa là sẽ tìm được Đại Thánh Chi Nguyên.
Mấy người dưới sự dẫn dắt của Tiểu Tặc Miêu, không nhanh không chậm tiến về phía Lâm Nhất. Sâu trong tháp Linh Lung nguy cơ trùng trùng, những hiểm địa như huyết trì sương mù, có ở khắp nơi, chỉ cần sơ sẩy là sẽ bị nuốt chửng.
Bởi vậy, dù muốn đi nhanh hơn, bọn họ cũng không thể tăng tốc quá nhiều.
Cùng lúc đó, tại các ngọn bảo sơn, cuộc tranh đoạt thiên tài địa bảo đã bước vào giai đoạn kịch liệt nhất.
Sâu trong tháp Thất Bảo Linh Lung, trên đỉnh một ngọn bảo sơn, có vô số thiên mệnh siêu phàm tụ tập.
Chương Tấn của Hỏa Lôi Môn, Nam Cung Trạch của Thiên Đao Lâu, Ninh Phong của Phỉ Thúy sơn trang, Độc Cô Viêm của Thanh Lôi Tông lại một lần nữa liên thủ, đối đầu với một hòa thượng đầu trọc, sắc mặt mấy người bọn họ rất khó coi, hiển nhiên trong lúc giao thủ đã không chiếm được lợi thế.
Nhất là Chương Tấn và Nam Cung Trạch, cả hai đều bị thương không nhẹ, chỉ có Ninh Phong mặc chiến giáp cổ, là không hề hấn gì.
Ngoài ra, Huyền Cảnh của Đường Cốc và Lạc Thư Di của Thánh Âm Các cũng có mặt ở đây.
Chỉ vì không lâu trước đây, chỗ này có bảo vật xuất hiện.
Đối diện với bọn họ, vị hòa thượng đầu trọc này chính là hòa thượng Thương Vân, thiên mệnh siêu phàm của chùa Kim Cang, gã cười như điên, khóe miệng rỉ máu, trông đầy vẻ tà dị.
Gã đang ôm nửa tấm bia đá trong ngực, trên đó khắc đầy ký tự cổ xưa.
Mặt sau của tấm bia đá, còn có ký hiệu Kim Ô, vô cùng chói mắt.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được, chắc chắn nó ghi chép lại một loại võ học thượng cổ, tuy chỉ có một nửa, nhưng nếu có thể suy diễn ra toàn bộ, thì đó là cơ duyên hiếm có.
Hiện nay Huyền Thiên Bảo Giám uy chấn Hoang Cổ Vực, ban đầu cũng chỉ được suy diễn từ một phần tàn khuyết của Huyền Thiên Thần Điển.
Ai có thể đảm bảo võ học được ghi chép trên tấm bia đá này không thể sánh ngang với Huyền Thiên Thần Điển chứ?
So với thánh dược nơi đây, thì tấm bia đá ghi võ học thượng cổ này, càng có sức hút chí mạng với các tông môn siêu cấp.
“Hèn gì đám phế vật các ngươi liên thủ mà vẫn không làm gì được công tử Táng Hoa, hóa ra đúng là vô dụng, thực lực kém cỏi như vậy, còn vào đảo Khô Huyền làm gì, bần tăng thật sự nghĩ không ra.” hòa thượng Thương Vân trừng mắt, chế giễu đám người trước mặt, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Gã không chỉ đánh chết đối thủ, mà còn cướp được bia đá võ học thượng cổ, đúng là quá ngông cuồng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất