Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 

"Ngươi nhẫn nhịn đi, chớ động một tí là rút kiếm, bổn đế thật sự sợ ngươi bị người ta đánh chết. Chờ ngươi thăng cấp Thần Đan, bổn đế dạy ngươi kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế, chờ ngươi tu luyện ra Long Hoàng kiếm khí thì diệt hắn cũng không muộn."  

 

Tiểu Băng Phượng chắc chắn như vậy, là bởi vì nàng ta nhìn ra Tần Thương tu luyện ra Hoàng Kim Long Khí.  

 

Chẳng qua là trước mắt không cần phải nói với Lâm Nhất, nói ra thì sẽ chỉ càng đau lòng.  

 

Lâm Nhất cười một tiếng, cũng không trả lời.  

 

Tiểu Băng Phượng cũng không biết, hắn và Tần Thương nhất định có đánh một trận ở bên trong đảo Khô Huyền, không phải muốn tránh là có thể tránh.  

 

Đối phương muốn đánh bại phong mang của hắn, để cho hắn biết được người giỏi có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, muốn dùng Lâm Nhất làm đá lót đường.  

 

Trồng nỗi sợ hãi vào trong lòng hắn, sau đó hắn ta sẽ là người mạnh nhất..  

 

Đây là phải đạp Lâm Nhất một cái trước, dùng hắn làm đá mài đao, hiểm ác mà lại tự tin.  

 

Như vậy thứ nhất, Lâm Nhất sẽ trở nên vô dụng.  

 

Hắn là yêu nghiệt mạnh nhất Thiên Lộ thì sao có thể chỉ làm đối thủ của Tần Thương, hắn phải đi trên con đường vô địch.  

 

"Sao lại có những Hoàng Kim Long Cốt thuần huyết này, thế gian này thật sự có Thần Long ư?"  

 

Lâm Nhất rất nghi ngờ, thuần huyết Thần Long và huyết mạch Long tộc là hai thứ khác nhau, cái trước là thần thú, cái sau là huyết mạch Long tộc, có thể là loài người.  

 

"Tên khốn này nói cái gì vậy? Tất nhiên do cha mẹ sinh ra, nếu không thì làm sao có được, ngươi tưởng là chui ra từ trong khe núi hả?"  

 

Tiểu Băng Phượng không vui nhìn về phía Lâm Nhất, nổi giận đùng đùng.  

 

Lâm Nhất cười mỉa, thiếu chút nữa đã quên rồi, bên cạnh mình có phượng hoàng.  

 

"Nói về đại đế, chân thân của ngươi ở đâu?"  

 

Lâm Nhất đánh giá Tiểu Băng Phượng, suy nghĩ thay đổi, thân phận thực sự của con phượng hoàng này hẳn là không phải từ băng, nó có máu thịt.  

 

Nếu có thể tìm được chân thân, lấy một chút thần cốt phượng hoàng, thần huyết phượng hoàng, thần vũ phượng hoàng thì có thể sẽ mạnh hơn Tần Thương của Hoàng Kim Long Cốt.  

 

"Ngươi muốn gì chứ, đừng có ý đồ với chân thân của bổn đế!"  

 

Tiểu Băng Phượng nhìn chằm chằm Lâm Nhất, hung hãn nói.  

 

Lâm Nhất bị nhìn thấu tâm tư thì cũng không xin lỗi mà cười hì hì nói: "Ngươi nói một chút đi mà, cho dù chôn ở chỗ nào thì bổn công tử cũng sẽ đi tìm về cho ngươi."  

 

Cho dù Lâm Nhất hỏi thế nào thì Tiểu Băng Phượng cũng không chú ý đến hắn.  

 

Cuối cùng, Tiểu Băng Phượng bị hỏi mà không nhịn được, mới nói: "Chân thân của bổn đế bị giam ở tháp Thần Ma Luyện Ngục, ngươi đừng có suy nghĩ xấu xa gì."  

 

Tháp Thần Ma!  

 

Lâm Nhất kinh ngạc, nhưng sau đó dù có hỏi như thế nào thì Tiểu Băng Phượng cũng không đáp.  

 

Chân thân của nàng ta thật sự vẫn còn, chuyện này nằm ngoài dự liệu của Lâm Nhất, hắn không ngờ đến.  

 

Hai người tiếp tục bước chậm ở trong tháp Linh Lung, trên mặt dần dần có thêm vẻ thất vọng, bên trong núi có rất nhiều đồ vật quý hiếm, rất quý giá, đều là bảo bối đối với người ngoài.  

 

Đủ để làm cường giả Long Mạch động lòng, tùy tiện cướp lấy một món thì cũng có thể coi như thu hoạch lớn trong ngày.  

 

Nhưng nếu so sánh với trước đây, Lâm Nhất thu hoạch Bán Thánh Chi Nguyên, còn có Tịnh Dạ Lưu Ly, cùng với đan Thánh Long thì lại kém xa rất nhiều.  

 

Hắn muốn thánh dược, muốn thánh văn nguyên thủy, muốn thứ giúp hắn bước vào cảnh giới Thần Đan, toàn bộ không có.  

 

Quả thực không được, nếu như có bí tịch thượng cổ cũng được, thân pháp Kim Ô Cửu Biến của hắn đã không còn đủ nữa.  

eyJpdiI6IlwvdUFhYkRMbG9SYzl3d3o2dEI5eDNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpyNEpNTlptTzJYWmxabzFnUzd3QlQwZ1hMV0dnYkgyVVcrTDBnaGgwM01mVzNzRnpsTWhMRk4zcGx3OTlPVTYiLCJtYWMiOiIzZjM4ZTgwOTg3YWRkYTc1ZDZlMTkzM2RkYjk2MTk1OTkwODcxY2MzYTI0MGJkY2ZkN2VjMmU3N2UyZGNhYjMxIn0=
eyJpdiI6Ik9JTzYzUnFwOW94cjRFNm1YVlg5Nmc9PSIsInZhbHVlIjoiUHhQXC9vM2UwYytMK3VJUDl4WXJTNUJJakdVbHI3OUpWa1o1WUpWeGhMQ3dMYzd5RXIza2hMWUUwSVg4WTlqcHFrMDZMUjJhbG9zYVJaUWVpMzMzejNtMkJrbThTeVdVaDIwWDhaNWkzd0xKeXBzZzJNRE5ZXC93Y09OMWlCUExTMEZISm5qaWp2OW5obVJhS3hQczJqak9ENk01RFlqQTJvNHpVS1FhTWVXbzdMMkptdlZhU3BUdGlrZ0cwbzhITWRva05BSDZFSGlZZStESnkzMkVwYTBWUUQya2Z2aTZqU04zQmlHeGVCN1wvaDF3QlQzZm1HNE1FMDE5Z0g2K2xsQmZZUzZsdDJHdjlMb2E5eUFleHliS1lBMEpIUmY0bkhzcjhDS3IzSmdDYjQ9IiwibWFjIjoiOTY1YmNkZDU3MDAzNTEzODQwMzA2OTdjMWVhMzI4ODRhNzE4NGNlZWNlYzg5MGQ0NmQzMWRhMDRhZjczN2I0ZSJ9

Tiểu Băng Phượng nhìn về phía Lâm Nhất than thở, một trăm lẻ tám núi, thánh huy tràn ngập, bảo quang tràn ra, nhưng số bảo vật có thể thật sự làm họ động lòng lại có quá ít. 

Ads
';
Advertisement