Công Tôn Viêm tức đến méo miệng, bực bội nói: “Huyền Thiên Tông có Tần Thương chống lưng thôi, nếu chỉ có Lôi Tuyệt và Huyền Ảnh, ta cũng không phải không có cơ hội. Hai tên đó chỉ biết dựa hơi kẻ mạnh, đừng để Công Tôn Viêm ta gặp phải!”
Nói xong gã quay đầu nhìn lại, phát hiện Triệu Nham không biết từ lúc nào, lại rơi vào trạng thái thần du, hai mắt vô hồn, lắc qua lắc lại như trước.
“Tên này…”
Sắc mặt Công Tôn Viêm tối sầm, vỗ mạnh lên vai đối phương: “Trong Thánh Tháp không chỉ có Đại Thánh Chi Nguyên, có khi còn ẩn giấu kiếm pháp vượt trên cả Thánh Linh nữa!”
“Cũng đúng.”
Triệu Nham giật mình tỉnh dậy, ánh mắt lóe lên ánh sáng, nhưng sau đó lại tiếp tục lắc lư.
Chỉ là lần này tần số lắc lư tăng lên rất nhiều, mỗi lần lắc lư, lại như dịch chuyển tức thời lao về phía trước ngàn thước.
Trong vài lần hít thở, đã vượt qua mười mấy dặm, giữa từng bước lắc lư, cơ thể y ẩn hiện thánh huy mờ ảo. Đỉnh đầu vang lên những tiếp kiếm minh chi âm, như kim loại va chạm, thậm chí có thể thấy từng tia kiếm quang lóe lên.
Cái quái gì thế này?
Công Tôn Viêm tưởng mình hoa mắt, dụi dụi mắt, ngỡ ngàng thốt lên: “Tên ngốc này, sẽ không thật sự luyện kiếm đấy chứ? Kiểu này cũng được à?”
Trong chớp mắt, Triệu Nham đã đi rất xa, mặt Công Tôn Viêm biến sắc đuổi theo.
Trước tháp Linh Lung, Lâm Nhất cùng các đệ tử Phù Vân Kiếm Tông, theo dòng người tiến về phía trước.
Cánh cửa của tháp đã mở, vô số người lao thẳng vào bên trong.
“Thánh quang thuần khiết quá, đây là thánh khí do Đại Thánh Chi Nguyên phát ra sao?”
“Dù trong tháp không có gì, chỉ riêng tiên khí trong này, đủ để bọn ta đột phá cảnh giới rồi.”
“Đây là cơ duyên cuối cùng của đảo Khô Huyền, tuyệt đối không thể bỏ lỡ!”
Các đệ tử lao vào tháp Linh Lung, vẻ mặt ai cũng vô cùng phấn khích, nối tiếp nhau lao thẳng vào, tốc độ cực nhanh.
“Thánh quang này hơi kỳ lạ.”
Lâm Nhất cảm nhận một lúc, vừa bước vào tháp, vừa nói với người bên cạnh.
Hử?
Ngay khoảnh khắc quay đầu lại, phát hiện Tô Hàm Nguyệt và những người khác, đều biến mất không còn ai ở bên cạnh.
Lâm Nhất lấy lệnh bài của Phù Vân Kiếm Tông ra, lệnh bài này có thể liên lạc với Diệp Tử Lăng và các đồng môn, thử một chút, hoàn toàn không có phản ứng.
Quả nhiên, sau khi vào tháp sẽ tự khắc bị cô lập.
“Tiểu Băng Phượng?”
“Đại đế?”
“Đồ Thiên Đại Đế?”
Lâm Nhất thử gọi thêm mấy tiếng, lúc sau, giọng nói của Tiểu Băng Phượng trong hộp kiếm Tử Diên vang lên, “Bổn Đế ở đây, đừng gọi nhiều thế, thánh khí này đúng là hơi kỳ lạ. Tạm thời ngươi đừng để ý, ngươi còn chưa chính thức bước vào tháp, nơi này chắc chắn có bài kiểm tra do Khô Huyền Đại Thánh để lại.”
“Bài kiểm tra?”
“Dĩ nhiên, dù gì tháp Linh Lung cũng là thần khí, dù đã mất đi Huyền Hoàng Thất Bảo, cũng không phải ai muốn vào là vào được.”
Lâm Nhất im lặng, không gian này ngập tràn sinh khí, tinh hoa nhật nguyệt, len lỏi khắp mọi nơi.
Dù không làm gì, tu vi cũng có thể tăng lên nhanh chóng.
Hắn lấy bất biến ứng vạn biến, tiếp tục tiến lên, chờ đợi khảo hạch.
Cứ đi như vậy suốt nửa giờ, trong không khí xuất hiện dao động nhẹ, ánh sáng chói lóa không thể mở mắt.
Đến khi mắt hắn khôi phục bình thường, cuối lối đi phía trước, vô số thánh quang tụ lại như cánh hoa, dần dần hóa thành đài sen đen trắng.
Trên đài sen, có bóng người ngồi khoanh chân, khí đen trắng lượn lờ quanh thân.
Toàn thân người đó được bao phủ trong lớp sương mờ, chỉ thấy được ánh sáng lờ mờ, cùng đường nét mơ hồ.
Đến khi bóng người trở nên rõ ràng, ánh mắt sắc bén quét tới, Lâm Nhất thấy gương mặt vô cùng quen thuộc.
Môi khẽ nhếch, lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhất thời chưa thể hoàn hồn.
Bùm!
Còn chưa kịp kinh ngạc, bóng người trên đài sen, rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Lâm Nhất, vung tay trấn áp xuống.
Khi hắn giơ tay lên, đôi cánh Kim Ô mở rộng sau lưng, lòng bàn tay long văn cuốn quanh, gió sấm gầm thét, chính là móng vuốt Thương Long của Lâm Nhất
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất