Không chỉ có tiếng đàn tranh và tiêu mà còn có hoa nở không ngừng.
Bọn họ như những bông hoa trong cổ tích, dưới sự chèn ép của âm thanh nơi này, tỏa ra ánh sáng nhức mắt không thể nào tưởng nổi.
Phanh!
Cứ như vậy trong một cái chớp mắt, trong trời đất là một mảnh buồn tẻ, khiến cho lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung của mọi người đột nhiên dừng lại.
Trong thế gian, chỉ có đàn tranh tiêu không dứt, giống như tiên âm, tiên hoa, soi sáng núi sông.
Phốc!
Tất cả cao thủ Huyền Thiên Tông gục ngã ở trong bức tranh, không một ai ngoại lệ, tất cả đều bị đánh bay ra ngoài, trừ ba Đại Thần Đan tôn giả ra thì tất cả đều bị cắt tinh nguyên hộ thể, thân xác bị chém thành nhiều mảnh vụn như tranh vẽ.
Chân tay cụt, chia năm xẻ bảy, máu tươi tung tóe, máu chảy thành sông.
Khung cảnh vào giờ khắc này giống như bị cấm, thế gian chỉ có tiếng tiêu không dứt, không nghe thấy tiếng trời vỡ.
Đàn tranh kết hợp với tiêu, chôn vùi Huyền Thiên!
Có tiếng bốp lọt vào tai, Lôi Tuyệt và Huyền Ảnh bất ngờ không kịp đề phòng, mỗi người khạc ra búng máu tươi, bước chân lảo đảo lui hết mấy bước.
Bọn họ muốn dùng âm thanh trời vỡ để nghiền ép Lâm Nhất, khiến cho âm luật cắn trả đối phương. Kết quả lại không khéo thành vụng, không chỉ không thể làm đối phương bị thương mà âm thanh trời vỡ của hai người bọn họ làm ra còn vô hình trung giúp sức cho tiêu âm và tiếng đàn tranh của đối phương.
Lúc này hai ngươi chịu thiệt không nhỏ, sắc mặt nhất thời thay đổi.
"Đi!"
Ánh mắt của bọn họ nhìn xung quanh mấy lần, nhận ra được càng ngày càng có nhiều thế lực tụ tập tới cho nên dẫn ba tên Đại Thần Đan tôn giả còn lại nhanh chóng rời đi.
"Lâm Nhất, ngươi chờ đó! Chỉ cần ngươi dám hiện thân thì ngươi đừng mong có thể ra khỏi đảo Khô Huyền, Huyền Thiên Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Lôi Tuyệt rất không cam lòng, trước khi đi còn hung ác trợn mắt nhìn Lâm Nhất, hận không thể nuốt sống đối phương.
Cứ thế mà đi sao?
Mọi người bừng tỉnh, nếu như không phải vết máu trên tuyết chưa khô, trong gió tuyết còn có dư âm vờn quanh tai thì thật giống như một giấc mơ.
Đến khi hoàn toàn thức tỉnh thì ánh mắt mọi người đều vội vàng nhìn về phía Lâm Nhất và Lạc Hoa đứng nghiêm trong gió tuyết.
Ánh mắt cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Giữa không trung, hai người chậm rãi đến gần, giống như thần tiên, tỏ ra hết sức tự nhiên.
Giang Ly Trần đang ngơ ngác nhìn trời, trong mắt lộ ra ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, có hồng nhan như vậy thì cuộc đời còn gì hối tiếc?
"Trước đó là tiếng đàn tranh của nàng ấy cản trở tám đại phái tấn công sơn cốc."
Tần Thiên nhìn về phía Lạc Hoa mặc đồ trắng đứng trên không trung, trong mắt lóe lên vẻ bất ngờ, Phù Vân Kiếm Tông nho nhỏ này thật sự đáng sợ đến mức làm người ta tức lộn ruột.
Quái vật cấp yêu nghiệt, một người lại một người, đầu tiên là Lâm Nhất, bây giờ lại có thêm một cô gái mặc đồ trắng.
"Diệp Tử Lăng đi ra rồi..."
Bỗng nhiên, ánh mắt Chương Diên liếc một cái, nhìn thấy có ba người đi ra từ trong núi Ngân Tuyết.
Diệp Tử Lăng luyện hóa xong thánh văn nguyên thủy, ở bên cạnh chính là Lưu Thanh Nghiêm và Phùng Chương, nhưng hiển nhiên ánh mắt của hắn ta đều nhìn về phía Diệp Tử Lăng.
Gần như là trong phút chốc, sắc mặt của hắn ta lập tức thay đổi lớn... ơ sao có thể.
Diệp Tử Lăng yên tĩnh đứng ở trên mặt tuyết, chẳng biết nàng ấy hiện thân từ lúc nào, xung quanh là những bông tuyết bay xuống, chúng đều có thánh huy bao quanh, không ngừng bay lượn trên không trung.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất