Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 Lôi Tuyệt và Huyền Ảnh đều là thiên mệnh siêu phàm thực thụ, là tồn tại nằm trong top 3 của bảng Tinh Quân.  

 

 

Ngay cả Tư Không Trú của Kiếm Tông cũng xếp dưới tên hai người bọn họ, vậy mà công tử Táng Hoa lại chẳng nể mặt họ chút nào.  

 

Hắn vừa trải qua một trận đại chiến, dù có vô địch thế nào đi nữa thì chắc chắn cũng đã lộ không ít con bài tẩy, tiêu hao cũng chẳng ít.  

 

Thậm chí còn có thể bị nội thương, không thể nói chắc được, chẳng hạn như Ma Âm Sư Tử Hống của người trung niên lông sư tử kia.  

 

Ầm!  

 

Những bông tuyết đang bay lả tả giữa không trung bỗng chốc ngừng lại, một luồng khí lạnh lẽo bao trùm phong tỏa cả trời đất.  

 

Vẻ mặt Lôi Tuyệt và Huyền Ảnh đều sầm lại.  

 

"Vậy thì mời công tử Táng Hoa chỉ giáo một chút!" Lôi Tuyệt nheo mắt, giọng nói đầy lạnh lùng.  

 

Xoẹt!  

 

Cả hai đồng thời lùi lại phía sau, mấy chục người của Huyền Thiên Tông lập tức xông lên tấn công. Đại Thần Đan tôn giả trong số họ không chỉ có một người, mà là tổng cộng có ba người, hơn nữa đều còn rất trẻ, chưa ai quá năm mươi tuổi.  

 

Đây chính là nền tảng của một tông môn siêu cấp, bá chủ duy nhất!  

 

"Ta có một khúc nhạc, cũng xin các vị chỉ giáo!"  

 

Khuôn mặt của đám người Huyền Thiên Tông hơi thay đổi. Không biết từ khi nào mà Lâm Nhất đã cầm trong tay một cây tiêu Tử Ngọc Thần Trúc, đôi mắt hắn từ từ nhắm lại.  

 

“Ta hỏi, hoa đến từ chốn nào?”  

 

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã có một tiêu âm vang lên bên tai như có ai đó đang thủ thỉ bên cạnh mình.  

 

Nhưng khi tập trung nhìn kỹ thì không có ai đang thủ thỉ gì cả, không có người nào nói gì, thậm chí ngay cả gió tuyết cũng như đã biến mất vậy.  

 

Trong đất trời chỉ còn hoa nở.  

 

Những đóa hoa trắng tinh, từng cánh từng phiến lá phủ ánh trăng, hóa thành một biển hoa.  

 

Là khúc hoa đến từ chốn nào?  

 

Dưới sự gia trì của kiếm ý và tiêu âm Tử Ngọc Thần Trúc, Âm Vương Hầu lặng lẽ vang lên, từng tiêu âm tựa như tiếng thét giận dữ của Vương Hầu Thiên tử, từng tiếng xông thẳng vào tai, chấn động cửu tiêu.  

 

Rào!  

 

Những kẻ liều chết lao tới còn chưa kịp triệu hồi tinh tượng thì đã bị tiêu âm bao phủ, vẻ mặt lập tức thay đổi. Dưới uy áp của âm Vương Hầu, bọn họ có cảm giác như mình là thứ dân đang đối diện với vua vậy, vô cùng khó chịu.  

 

Uy áp bao trùm như đang bước đi trên lớp băng mỏng.  

 

Loạt xoạt!  

 

Đám người khí thế hùng hổ đồng loạt khựng lại, không thể nào tiếp cận Lâm Nhất. Từng người một đều rút binh khí ra, liên tục thi triển các chiêu tất sát, nhưng ai nấy đều đối mặt với một kiếm thế không thể tưởng tượng.  

 

Âm Vương Hầu, lấy tiêu ngự kiếm!  

 

Tựa như tiên nhân từ trời giáng xuống, tay cầm trường kiếm đạp trăng mà đến. Vị tiên nhân ấy hòa vào tiêu âm, múa một bộ kiếm pháp tuyệt thế kinh thiên giữa đám đông.  

 

Cảnh ý đó hùng vĩ to lớn, mênh mông vô tận.  

 

Lâm Nhất thúc đẩy thần tiêu kiếm ý, âm thầm gia trì vào trong tiêu âm, người ngoài không thể nhận ra sơ hở. Thế nhưng những người tiêu âm đánh trúng, gương mặt lại vô cùng khó coi, ngay cả ba Đại Thần Đan tôn giả cũng bị khúc tiêu âm này áp chế, trông cực kỳ khó chịu.  

 

Chuyện gì đã xảy ra?  

 

Trong ánh mắt của Lôi Tuyệt và Huyền Ảnh lóe lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy công tử Táng Hoa đang khoác ánh trăng.  

 

Giữa gió tuyết mịt mù tựa như trích tiên đang phiêu dật thoát tục hạ phàm, chỉ dựa vào cây tiêu trong tay mà đã áp chế được mấy chục người của Huyền Thiên Tông, kể cả ba vị Đại Thần Đan tôn giả kia.  

 

Tiêu âm phiêu dạt, kiếm ý như tiên.  

 

Chuyện này quá khó tin!  

 

Ngay khi vẻ mặt hai người thay đổi, đang định ra tay, thì chợt có một tiếng đàn vang lên, nó tựa như chân long, chấn động cửu thiên.  

 

Trong sơn cốc Ngân Tuyết, một luồng sáng xông thẳng lên trời, có một người mặc áo trắng tắm trong thánh quang, ôm đàn mà đến.  

 

Tưng!  

 

Dây đàn khẽ gảy, tựa như đang chất vấn càn khôn, hòa hợp hoàn mỹ với tiêu âm, khiến cho mấy đệ tử Huyền Thiên Tông đang bị vây trong trận lập tức hộc máu rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.  

 

Xung quanh dãy núi Ngân Tuyết, vô số bóng người vội vàng ngoảnh đầu nhìn lại.  

 

Chỉ thấy một cô gái bay ra, khoác một chiếc áo trắng, đầu đội nón lụa màu trắng, khí chất thanh tao thoát tục, không thể hình dung bằng lời.  

eyJpdiI6IkFxYVhtSDI4QjQyNGJxUkJJQlc1SkE9PSIsInZhbHVlIjoiYjRMaGFDOHpZWEpiWHJsUEdzM2ZtYUN0MmhPUTFxQjBLMTkzUHA0UWwwOVlXT3F1Nnp4SmpKVlVqSnJkdFwvcDQiLCJtYWMiOiIwMTVlYjkwYmY2NjAwZTI1ZWQ4N2EyNWZiNDc1M2JkZDU3NzVlNzg4MDFlODI2OTgwM2UyOWI0MTQzYjI4NjgzIn0=
eyJpdiI6InpiNm13Z2FYVlwvZ05zV2NLaE5CYlh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjU2akdENHVScWd1QW5ucnpMN3B0N1MySG1KWWJkUG9vbitsRVVVVm1XY2ZBSjRHTlpZMEN6TDc3ZmFleWZUR2w4SEVzQXJBMHdhUXEyZzdcL0Z1V1FUVkVocU0zR21KM0ZMRFdVNmZrRE1uNjJ6WnJ4RXJvSmZjYmZNU2t2YmVDTVhXXC9IY0xWRjhQaEcwVm80ZlhmRG9IQU5jUnVwWnJtNW0zVGFSSzgxSU5PdXRWZlA5TU95dHB3dnBSXC9JbjdaU0hnMERhRjliVm9GaE5RaHJ5eXpiVFNrQmdGREM5OUord1ZoK1pSNXZUZTg9IiwibWFjIjoiMThhYmQ1MjE0Yzc3Yzg1ZWQwYzAyNGU2YzcyMjljY2JiMTdkYWViNzM2ODMxYWM0MmY4NGM0OTU5NWM4ZjRjZiJ9

Ads
';
Advertisement