Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 Phương Mộc Dương vẩy chiếc quạt gấp trong tay, khóe miệng hiện lên nụ cười chế nhạo, lạnh lùng nói.  

 

 

“Trên đảo Khô Huyền, đúng là có đủ loại chó mèo, thú vị lắm.”  

 

Hạ Vân Chân vẫy tay, thánh hỏa lôi phù lại trở về lòng bàn tay, thần sắc ung dung, hắn ta dửng dưng cười nói.  

 

Ba người tuy không ưa nhau và đối đầu lẫn nhau, nhưng vẫn khá công nhận nhau. Còn về phần Lâm Nhất… hắn thậm chí không có tư cách để nói chuyện với bọn họ.  

 

Vù vù!  

 

Bụi mù tan đi, ánh sáng còn sót lại chưa tan hết, tầm nhìn trong đại điện trở nên mơ hồ.  

 

“Thi thể tên kia đâu rồi?”  

 

Một đệ tử tông môn siêu cấp hỏi.  

 

“Thi thể? E là đã nát vụn rồi. Một đao này của ta đủ để chém hắn ra làm đôi!” Diệp Tầm lạnh lùng, kiêu ngạo nói.  

 

Phương Mộc Dương thản nhiên đáp: “Một chưởng này của ta đủ để nghiền nát xương hắn!”  

 

Trong lời nói của ba người, dường như đang có ý so tài xem ai mạnh hơn, Hạ Vân Chân cười lạnh nói: “Một đòn này của ta đủ để khiến hắn chẳng còn mảnh vụn!”  

 

“Nếu không phải ta còn nói chuyện được, ta cũng tưởng mình đã chết thật rồi…”  

 

Ngay lúc đó, trong đại điện vang lên một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, như tiếng vọng của hồn ma.  

 

Chưa đợi họ phản ứng, một cơn cuồng phong quét tới, cuốn sạch những dị tượng còn sót lại và bụi mù khắp đại điện trong nháy mắt.  

 

Phía sau tàn tích của tế đàn, một bóng dáng đang nửa quỳ ở góc, hai tay cầm kiếm chống xuống đất.  

 

Trên người hắn, ánh sáng tím và vàng đan xen, trong chớp mắt, ánh sáng lóa mắt, rực rỡ chói lòa.  

 

Bóng dáng ấy chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng với chiếc mặt nạ bạc hiện ra trước mắt ba người. Đôi mắt ẩn sau mặt nạ khiến cả ba không hiểu sao cảm thấy trĩu nặng trong lòng.  

 

Chưa chết!  

 

Sắc mặt của đám người Hạ Vân Chân đại biến, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, miệng há hốc không thốt nên lời.  

 

Thanh niên áo bạc ấy không những không chết, mà trên người còn không có dấu vết trọng thương. Hắn không bị một đao chém làm đôi, cũng không bị một chưởng nghiền nát, càng không hề “chẳng còn mảnh vụn”.  

 

Những lời vừa nãy của ba người, thoáng chốc trở thành trò cười ngây thơ, sắc mặt họ lập tức trở nên khó coi hơn hẳn.  

 

“Nhận mà không đáp lại là thất lễ, ta có một kiếm, cũng xin các vị chỉ giáo.”  

 

Chưa đợi ba người phản ứng, Lâm Nhất đột ngột đứng dậy, ngay lúc đó, kiếm trong tay hắn đã rời vỏ.  

 

Thanh Tiêu tại thụ, Tử Diên hoa khai!  

 

Lâm Nhất vận dụng hai đại kiếm quyết đến cực hạn, phía sau hiện lên thần thụ Thanh Tiêu, hoa Tử Diên rực rỡ bung nở, dưới dị tượng hùng vĩ ấy, một kiếm quét ngang.  

 

Phù Vân Thập Tam Kiếm!  

 

kiếm quang chói mắt lập tức bừng lên như biển mây, chỉ trong chớp mắt, kiếm quang phát ra từ Táng Hoa đã sáng chói mắt đến mức không ai dám nhìn thẳng.  

 

Con ngươi trong mắt đám người Hạ Vân Chân chợt co lại, họ nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vàng ra tay không ngừng.  

 

Ầm ầm!  

 

Những tia lửa mãnh liệt, sấm sét và đao mang va chạm kịch liệt với kiếm quang đang quét tới, bùng nổ một trận giao chiến vô cùng khủng khiếp.  

 

Bùm!  

 

Sau khi giao đấu kết thúc, cả ba người đều lui về phía sau một bước, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.  

 

Mặc dù ba người có phần coi thường đối thủ, bị đánh bất ngờ nên chịu thiệt không ít, nhưng vẫn không khỏi bị thực lực mà Lâm Nhất thể hiện làm chấn động.  

eyJpdiI6IjRicWdBUjd1NnNvUjJnVGVwcWhXV0E9PSIsInZhbHVlIjoialwvQmVUTFZsQTB0YTJ4Z2J4TFo0WEc2bHJGRmFuTUZoSVB1NEp0OWxyd1VLN3N1K3JXenJXcUVsb3cwNlpBd2kiLCJtYWMiOiI2NGI5NDQ5MGYyMDIxODRjMjg5NTIyN2YxZGJmOWY2YzJiZjBhMWU5ZjdjN2VhOTJhOWI1ZTA1OGJhMjkzZjI0In0=
eyJpdiI6InNGeXlzcnJWWDJyazdWY2lJV1dxWXc9PSIsInZhbHVlIjoiN0R2dWlXTVwvcUxcL1wvbFhYenc4d2dDRTdMQ0pVaFhEQVRuQTJhOE5cL3JmOVJhZDRSc3Z6T1p4SVhqNkFqVHE1S2xxbUVRODROU2tZT0NudDZONnQ4bmtHZ0dCcWFyXC9jMjFHZjFTak1CSXlicjJ0b0RENkN4aXg5cTUzTUxTTkkzWWpzU05vcDhCdjRxUHM0d05TbG5zMlIxVzBiY2xJbVVvK1k5QUdyNWVXdG89IiwibWFjIjoiYzQ2MTc0ZDgzZDEwZjFmYThlYzQ5MDc1M2JlMWNlYzQwNjAwNjMxYzQzM2Q1OWVlOGIzOGFlZmY5ZjAxYTUzMCJ9

Ads
';
Advertisement