Tiểu Băng Phượng đi trước, một lúc sau, Lâm Nhất đã đáp xuống đỉnh của một ngọn núi.
Rào rào!
Khi hắn vừa xuất hiện, lập tức đã có vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn, bởi vốn dĩ di tích này đã có rất nhiều người ở đây.
Hơn nữa, ngọn núi này cũng khá nổi bật ở trong di tích, bất kỳ ai đặt chân lên đây cũng đều thu hút sự chú ý, hoàn toàn không phải là nguyên nhân từ phía Lâm Nhất mà ra.
“Người này mạnh đến vậy sao?"
"Rõ ràng còn chưa đạt tới cảnh giới Tinh Hà, vậy mà lại cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm, đúng thật là kỳ lạ."
“Là kẻ tàn nhẫn đã đánh bại tám đại cao thủ ở bên ngoài hòn đảo này đấy sao?"
Nơi này nằm sâu trong đảo, những người có thể đến đây tìm kiếm bảo vật đều là những cao thủ có một không hai, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Có người trong số bọn họ nhận ra Lâm Nhất, cũng có người không, nhưng dù sao thì bọn họ cũng đều tỏ ra khá cẩn trọng, xem hắn như một đối thủ cạnh tranh cần phải đề phòng.
“Quả thật không giống lắm...”
Lâm Nhất cảm nhận được những ánh mắt đang đi đi lại lại trên người mình ở xung quanh thì thầm nói trong lòng.
Có thể cảm nhận được rất rõ ràng rằng, những người này không chỉ mạnh, mà còn cực kỳ thận trọng, đa phần ánh mắt nhìn về phía hắn chính là đầy vẻ kiêng dè.
Nhưng mọi người đều rất bận rộn, ai ai cũng đều đang tìm kiếm cơ duyên của mình, không một ai có ý định gây phiền toái cho Lâm Nhất.
Sau khi liếc mắt nhìn vài cái, cũng đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt, dù sao nơi đây cũng là đảo Khô Huyền, cái gì cũng thiếu nhưng lại không thiếu cao thủ, chỉ riêng thiên mệnh siêu phàm thôi cũng đã nhiều đến mức đêm hai tay không xuể rồi.
Không ai làm phiền cũng là chuyện tốt.
Lâm Nhất tận hưởng sự yên tĩnh, bảo Tiểu Băng Phượng ở trong hộp kiếm Tử Diên chỉ đường cho mình, hắn thu khí tức, tránh tầm mắt của mọi người, lặng lẽ tiến bước.
Suốt dọc đường, cứ đi rồi lại dừng, vòng vo một lúc, nửa canh giờ sau, bước chân của Lâm Nhất đã dừng lại trước một lối đi thông xuống lòng đất.
Tại cửa vào của con đường, còn sót lại rất nhiều mảnh vỡ của các thánh văn cường đại, xung quanh là những tấm bia đá bị sụp đổ và đã bị dọn dẹp đi.
Trên những tấm bia đá đó khắc những ký tự cổ xưa, tỏa ra sức mạnh vô cùng cường đại, có thể đoán được trước đây bọn họ đã từng dùng sức mạnh khổng lồ để trấn áp cánh cửa này.
“Có người từng đến đây rồi!”
Lâm Nhất đầu tiên giật mình, sau đó lại lập tức hiểu ra, nếu các tông môn siêu cấp thật sự có bản đồ ở trong tay, thì việc tìm ra nơi này cũng chỉ là vấn đề của thời gian mà thôi, ngược lại, điều này càng chứng minh lời của Tiểu Băng Phượng không sai, quả thực nơi đây là một khu bảo địa cực kỳ hoàn chỉnh.
Trên mặt đất có nhiều dấu chân vội vã, mỗi dấu chân đều không giống nhau, chứng tỏ không chỉ có một nhóm người đã tiến vào đây.
"Lâm Nhất, phải làm sao đây? Có thể tìm đến nơi này, chắc chắn truyền thừa cực kỳ cổ xưa, rất có khả năng là đệ tử của một tông môn siêu cấp." Tiểu Băng Phượng ở bên trong hộp kiếm phân tích.
"Tranh!"
Ánh mắt của Lâm Nhất lóe lên tia sáng, hết sức kiên định nói.
Hiện tại hắn vô cùng khao khát muốn ngưng tụ tinh tượng, đã hạ quyết tâm, không tranh không được. Vào thời khắc quan trọng, dù có phải để lộ Thần Tiêu Kiếm Ý thì hắn cũng không tiếc.
Thời gian đã nhanh chóng trôi qua gần một tháng, những thiên mệnh siêu phàm khác cũng đã bắt đầu luyện hóa thánh văn nguyên thủy, thời gian còn lại cho Lâm Nhất đã không còn nhiều nữa.
“Bổn Đế cũng nghĩ như vậy.”
Tiểu Băng Phượng khí thế ngút trời nói: "Bất kể là ai nhanh chân đến trước, nơi bảo địa này cũng là do ta phát hiện đầu tiên, cần cướp thì phải cướp!"
Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu đứng ở trên vai Lâm Nhất, quơ quơ móng vuốt, miệng kêu meo meo không ngừng, cũng bày ra dáng vẻ hô đánh hô giết.
“Đi.”
Đương nhiên Lâm Nhất sẽ càng không thể từ bỏ, thân hình lập tức lóe lên, lao thẳng vào trong thông đạo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất