Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 Vẻ mặt của Tần Thương lạnh lùng, trong lời nói của hắn ta, ngay cả vị tôn giả Đại Thần Đan này cũng không hề có chút tôn kính nào.  

 

 

“Giải tán đi.”  

 

Lôi Tuyệt phất tay, hắn ta cùng với Huyền Ảnh đưa các cường giả của Huyền Thiên Tông rời khỏi khu vực này.  

 

Đùng đùng đùng!  

 

Không lâu sau khi mọi người rời đi, trong hồ nước khô cạn ấy bùng lên những dao động chiến đấu cực kỳ kinh người. Trời đất mất sắc, gió mây biến đổi, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tần Thương đang tắm mình trong bảo quang chói mắt, khoác trên mình trọng giáp, kim quang chói mắt, chói mắt như một vị thần vậy.  

 

“Thực lực này của sư huynh quả đúng là không thể lường được...”  

 

Trong mắt Huyền Ảnh thoáng qua một tia kiêng dè, mặc dù ba người bọn họ đều nổi danh như nhau, nhưng gã rất rõ ràng, thực lực của Tần Thương cao hơn hai người bọn họ rất nhiều.  

 

Vị trí đứng đầu của bảng Tinh Quân, người ngoài nhìn vào thì cảm thấy như không thể chạm tới, nhưng thực tế, nó hoàn toàn không thể thể hiện được toàn bộ thực lực của Tần Thương.  

 

“Chúng ta cũng nên nỗ lực rồi, cơ hội trên đảo Khô Huyền này chắc chắn không chỉ dừng lại ở một đóa Hắc Hỏa Ma Liên.”  

 

Hai người mỗi người dẫn theo một nhóm người rồi đi mỗi người một hướng.  

 

Cùng lúc đó, các thiên mệnh siêu phàm của các tông môn siêu cấp khác cũng lần lượt tìm được thánh văn nguyên thủy thuộc về mình.  

 

Truyền thừa của các tông môn siêu cấp đều đã tồn tại hơn ba nghìn năm, vào thời điểm đó, đảo Khô Huyền vẫn chưa bị Khô Huyền Đại Thánh phong ấn. Tông môn của bọn họ đều có cổ tịch, thậm chí đã từng thăm dò đảo Khô Huyền, biết được một số thông tin mà người ngoài khó có thể hiểu  được.  

 

Nền tảng vững chắc như vậy là thứ mà những đại tông phái như Viêm Long Tông, Thanh Lôi Tông, Phượng Hỏa Tông khó có thể sở hữu được.  

 

Vì vậy, những yêu nghiệt như Cô Độc Viêm đều phải tự mình đi tìm thánh văn nguyên thủy, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian cho việc luyện hóa.  

 

Thậm chí nếu không may thì còn có thể sẽ không tìm thấy.  

 

Ba ngày sau.  

 

Lâm Nhất xuất hiện ở một khu di tích hoang tàn và rộng lớn với hai tay trống trơn, nhẹ nhàng thở phào một hơi.  

 

Từ khi rời khỏi hoang nguyên cho đến nay, hắn vẫn không thu hoạch được gì cả.  

 

Nói một cách chính xác thì sau khi đến đảo Khô Huyền, Lâm Nhất vẫn chưa thu hoạch được bất cứ thứ gì.  

 

Việc này rất hiếm gặp, khiến Lâm Nhất cảm thấy rất bất lực.  

 

Cũng không phải là đảo Khô Huyền không có bảo vật, linh dược mấy trăm năm có thể tìm thấy ở khắp nơi, mọc ở ven đường còn nhiều hơn cả cỏ dại.  

 

Linh dược nghìn năm, ở bất kỳ nơi nào tầm mắt có thể nhìn thấy, chắc chắn sẽ có một cây. Nơi đây tràn ngập linh khí sánh ngang tiên thụy, thiên tài địa bảo sinh sôi không ngừng, phàm là Tinh Quân bước vào nơi này, chỉ cần còn sống, nhất định sẽ thu hoạch được rất nhiều.  

 

Nhưng đối với Lâm Nhất mà nói, linh dược nghìn năm thực sự không đáng để nhắc đến.  

 

Dù là linh dược hai ba nghìn năm, hắn cũng lười để mắt đến, không phải vì khẩu vị của hắn quá lớn, mà là vì chúng chẳng có tác dụng gì, một chút tác dụng cũng không có, hắn đã từng luyện hóa quá nhiều bảo vật tốt rồi.  

 

Cơ thể của hắn đã kháng thuốc từ lâu, hiện tại chỉ có bán thánh dược mới có thể khiến hắn phải nhìn thêm vài lần.  

 

Nhưng cũng chỉ là nhìn thêm vài lần mà thôi, nếu người tranh giành quá nhiều, Lâm Nhất cũng sẽ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, trở nên không còn hứng thú nữa.  

 

Trừ khi là thánh dược hay những loại như quả Huyết Long mới có thể thực sự khiến hắn động lòng.  

 

Nhưng thánh dược lại quá hiếm, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, không phải cứ nóng lòng là có thể có được.  

 

Lâm Nhất lúc này mới hiểu được khi xưa Phong Giác nói rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết, thánh dược khó có được đến mức nào là có ý gì.  

 

Thánh dược quả thật là quá khó để tìm được.  

 

Hắn có thể lấy được một cây thánh dược ở ngay bên ngoài đảo Khô Huyền thì vận may của hắn cũng đã đủ nghịch thiên lắm rồi.  

 

“Hy vọng vận may của mình vẫn chưa dùng hết...”  

 

Lâm Nhất nhìn về phía khu di tích thượng cổ rộng lớn ở trước mắt, nhẹ nhàng tự nói: “Nếu không tìm được thánh dược thì thôi vậy, nhưng nếu ngay cả đan Tinh Thần cũng không tìm được, vậy thì coi như mình cũng sắp đi đời nhà ma rồi.”  

 

Nhưng những tin tức mà hắn nghe được gần đây lại càng đáng sợ hơn, những thiên mệnh siêu phàm đó đều đã tìm thấy thánh văn nguyên thủy, và hiện tại đều đang bế quan để khắc thánh văn vào trong Thần Đan.  

eyJpdiI6IkRRXC8rbVByMzZ1b1h2aXR4MXRMMzJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJDMXJ3VHBoVHBQM050VEtrMUtvT1NCZEEzelY3d01XZTZPc3F4dDVId1R0TzZHbGNXVW5uV1wvdm0zRGJ3NU1CIiwibWFjIjoiZGJkMDQxNjZhMWI2MDIyYjIwMjNlZmQwMzdlZmIxNTZjYTBiZWNjZTFhOGJiOGU4NzUyOTIwNTI0ZmVmOThhZSJ9
eyJpdiI6InJGVG5HbGJlOHZ2UTdkRThwaW5wWnc9PSIsInZhbHVlIjoiTzJTUldkcnJpM05ZZmxIZ2lEbVM4WWRRUkwxbndLdk5uQTJxODg5dWJIRDh2NHFJeGhFaFQrR3JqQ1ZMbnAyWGhNUkM5ZDZEd3RQY3JJaWYxd3o2bTQydmVRbk9KQlh5NGU3T0NYR0M0YVJEQTROR1hkK3hlR2YxQml2RzVFWjhVS0RkMUZDM21CWDhpakg4bmM5Nm1rc3NOOUs3TTRcL2dWTFVCTTFrSWNEMTRcL1VSMnQ4c1Z1d3ljM0NlUmJNYWM3YVlkVlZUbHA3UVR0cExLSitlTzIzZzFINm9DOFdnSjFIMFdDdng0VWJFczhHSldKTTIrZG5YcUtka2tMdXJIbFlDZDZ4UDQ1WXpEM1lYWVBDa0tmNFcrckZPblNDNzdBb2FOMUVWRVk2VjRPR0k1OFkzTFhPSHN3Y2tVXC9xREFUdzlwdmg3dHMxeFhoQlFRaFRWRk5nPT0iLCJtYWMiOiI4ODg5ZGQ0NzQwZjZjNWFhZmY2MzA2OTc0NjA4NDRhZDlhMDViYTZmNGM1MmRiOTQwZWUzYjIwYWFkNTk0YzU1In0=

Ads
';
Advertisement