Mấy chục nghìn Tinh Quân thấy vậy đều sững sờ cả người, khuôn mặt run rẩy, hoàn toàn nghẹn lời.
Đây là một hình ảnh khó tưởng tượng nổi!
Đám đại phái bình thường kiêu căng ngạo mạn, coi chúng sinh là con kiến. Vậy mà bây giờ bọn họ lại nho nhã lễ độ, nhận sai xin lỗi, hoàn toàn thay đổi phong cách thường ngày.
“Tới đây là được rồi, dù sao lúc nãy ta cũng ra tay hơi nặng.” Phong Giác cười tủm tỉm nói.
Thấy Phong Giác không định truy cứu thêm nữa, đại lão cảnh giới Sinh Tử của Viêm Long Tông dẫn đầu bỏ đi.
Ông ta thả ra ánh lửa bàng bạc, diễn hóa thành thánh huy giao long, kéo hết đám đệ tử và chấp sự tông môn, chạy nhanh ra khỏi nơi đây.
Vèo! Vèo! Vèo!
Các đại lão cảnh giới Sinh Tử khác cũng lục tục ra tay kéo đám chấp sự và đệ tử nhà mình đi về.
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra đám đại lão cảnh giới Sinh Tử đến đây để cứu người, thảo nào lại khách sáo như vậy…
Có điều, tên Phong Giác kia thật sự mạnh đến thế sao?
“Tên kia là ai mà lại có thể khiến cho nhiều người nể mặt đến như thế?”
“Ngươi không nghe thấy đám chấp sự đại phái kia nói sao? Hắn là Phong Giác – đệ tử của Dao Quang Kiếm Thánh!”
“Dao Quang Kiếm Thánh? Một trong ba đại Kiếm Thánh của Đông Hoang hả?”
“Ngoài hắn ra thì còn ai vào đây nữa?”
Khắp đảo nhỏ đều sôi trào! Hóa ra Lâm Nhất quen biết Dao Quang Kiếm Thánh, cũng xem như là có chút địa vị!
Lúc nãy, có người từng nói Lâm Nhất không phải là người bình thường, không chỉ đơn giản là đệ tử Phù Vân Kiếm Tông. Bây giờ nhìn lại thì đúng là như thế rồi.
Trên đỉnh núi tuyết.
Lâm Nhất rất vui vẻ, mấy thứ mà đám đại lão kia đưa tệ nhất cũng phải trị giá mấy trăm nghìn viên đan Tinh Thần.
Vèo!
Lúc hắn định giơ tay ra lấy, Phong Giác phất tay áo một cái, tất cả đồ vật đều rơi vào trong túi Phong Giác.
“Phí ra tay.”
Thấy Lâm Nhất nhìn về phía mình với vẻ bất mãn, Phong Giác mỉm cười nói: “Lần sau ra tay vẫn là cái giá này.”
“Huynh xấu tính thật đấy!” Lâm Nhất lạnh mặt nói, trong lòng tan hết cảm giác áy náy về hành vi kéo lông dê trước đây.
Phong Giác mặc kệ Lâm Nhất, nhìn sang Công Tôn Viêm, trêu chọc: “Huynh đệ sao vậy? Từ lúc ta tới đây, ngươi cứ run rẩy mãi thôi. Dù là lần đầu tiên nhìn thấy đại lão cảnh giới Sinh Tử, cũng không đến mức phải kích động như vậy chứ? Ha ha ha…”
“Hắn là đệ tử Thiên Tuyệt Thành, được người ta tung hô là người đàn ông có khí khái Kiếm Đế.” Triệu Nham bình tĩnh giải thích lý do.
“Người một mạch Kiếm Đế hả?” Phong Giác thu lại ý cười trên mặt, mặt mày trở nên nghiêm nghị.
Công Tôn Viêm thấy vậy thì run rẩy nhiều hơn nữa. Gã trừng Triệu Nham một cái, tên này đúng là cái hay không nói đi nói cái dở… Gã nhăn mặt, không biết nên giải thích thế nào.
Về ân oán giữa Kiếm Đế và Kiếm Tông, trước đây Lâm Nhất không biết, nhưng mà hiện nay Lâm Nhất đã biết rồi.
Ba nghìn năm trước, Kiếm Đế Ngự Thanh Phong tiêu diệt hai phong trong chín phong của Kiếm Tông.
Kể từ khi ấy, Kiếm Tông chỉ còn lại bảy phong, ngã xuống thánh địa, khí vận suy kiệt, phải nói là cực kì nhục nhã. Nếu không phải ngày nay có Dao Quang Kiếm Thánh chống đỡ thì tình cảnh của Kiếm Tông còn sẽ thảm hại hơn nữa.
Với người ngoài, cách gọi “tông môn kiếm đạo xếp hạng nhất Hoang Cổ Vực” có vẻ rất vang dội. Nhưng mà thực tế thì Kiếm Tông thua xa thánh địa.
Mối ân oán giữa Kiếm Tông và Kiếm Đế rành rành ra đó, chẳng mất đi đâu được.
“Hắn không phải là đệ tử Thiên Tuyệt Thành, cũng không phải một mạch Kiếm Đế, chỉ là mang tiếng khí khái Kiếm Đế thôi.” Lâm Nhất giải thích rõ hơn. Sự thật đúng là như thế, đối phương không phải một mạch Kiếm Đế, cũng không phải đệ tử Thiên Tuyệt Thành.
Công Tôn Viêm thở nhẹ ra, chỉ là cách giải thích như thế vẫn khiến gã rất khó chịu.
Không phải gã tự xưng khí khái Kiếm Đế, mà là “một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi”!
“Biết mà, nếu là đệ tử một mạch Kiếm Đế thì sẽ không run rẩy đến như vậy.”
Phong Giác vẻ mặt phức tạp, nhẹ giọng nói: “Và ta cũng không thể chém chết đệ tử Thiên Tuyệt Thành chỉ bằng một kiếm. Thử hỏi trong cả thiên hạ hôm nay, ai dám lên mặt với Kiếm Đế cơ chứ?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất