Thần sắc Dương Trung Nguyên lạnh lẽo nói với Dương Nhã Tinh.
Nghe những lời này, sắc mặt Dương Nhã Tinh tràn đầy buồn bã!
Cô không nghĩ tới, ông nội cô tôn kính nhất lại cũng đối nói ra loại lời này với cô.
Mà lúc này, sắc mặt Hồ Thiên Tỷ cũng xanh mét đứng ra.
"Nhã Tinh, chẳng lẽ em còn không hiểu sao?"
"Tất cả mọi người đều hy vọng em gả cho anh, hai chúng ta ở bên nhau mới là ông trời tác hợp!"
"Mà phế vật này, hắn không có tư cách đó!"
Trần Thanh Liên cũng nói: "Đúng vậy, con gái, chúng ta đều là trưởng bối của con, đều là vì tốt cho con cả."
"Nghe mẹ một lần đi, vứt bỏ tên phế vật Tần Duy này gả cho Hồ công tử đi."
Dương Nhã Tinh không ngừng lui về phía sau, ánh mắt cô nhìn về phía mọi người trong nhà họ Dương, trong mắt mang đầy nước mắt.
Cô liên tục lắc đầu, vẻ mặt bi thương: "Không, con sẽ không nghe các người, các người căn bản cũng không phải là vì tốt cho con, nếu như các người thật sự muốn tốt cho con thì cũng sẽ không để con gả cho người con không thích!"
"Các người căn bản là vì chính mình, đừng gạt con, các người chính là vì cái gọi là lợi ích gia tộc mới có thể muốn gả con đi một cách cấp bách như vậy!"
"Con nói cho các người biết, con sẽ không đáp ứng các người, trừ phi con chết!"
Dương Nhã Tinh lớn tiếng nói.
"Đồ khốn kiếp!"
Ánh mắt Dương Thành Minh lạnh lẽo, giơ bàn tay lên muốn tát xuống.
Nhưng Tần Duy lại giành trước bắt được cổ tay của ông ta, nhíu mày lạnh lùng nói: "Có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân!"
"Tôi đánh con gái tôi, liên quan quái gì đến cậu!"
Sắc mặt Dương Thành Minh âm trầm, chỉ về phía Tần Duy cả giận nói: "Tân Duy, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn không cút ra ngoài thì đừng trách tôi không khách khí với cậu!"
Vừa nói xong lời này, mấy chục vệ sĩ đã vây quanh muốn ra tay với Tần Duy.
Ánh mắt Tần Duy lạnh lùng, không để ý tới ông ta.
Mà đưa ánh mắt nhìn về phía Dương Trung Nguyên trên bậc thang.
"Dương lão gia, ông còn nhớ rõ cuộc cá cược của chúng ta không?"
Lời nói của Tần Duy làm cho mọi người ở đây cả kinh.
Đánh cuộc?
Đánh cuộc gì?
Trên khuôn mặt âm trầm của Dương Trung Nguyên lộ ra một tia cười lạnh, ông nhìn chằm chằm vào Tần Duy.
Trầm giọng nói: "Đương nhiên là nhớ"
Tần Duy nở nụ cười, sau đó lớn tiếng nói với mọi người: "Tôi cùng Dương lão gia tử đã đánh cuộc, nếu như tôi có thể kéo ba mươi ngàn tỷ đầu tư cho nhà họ Dương thì nhà họ Dương sẽ không thể cưỡng cầu Nhã Tinh gả đi nữa!"
"Lời này ông còn cho là thật không?"
Nói xong, ánh mắt Tần Duy nhìn về phía Dương Trung Nguyên.
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường đều kinh hãi.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, giữa Tần Duy và Dương Trung Nguyên lại còn có một cuộc cá cược như vậy!
Nhưng rất nhanh, có người ôm bụng cười to.
"Ha ha ha ha! Cười chết tôi rồi! Ba mươi ngàn tỷ đầu tư? Dựa vào một tên phế vật như hắn? Hắn đang nằm mơ sao?"
"Đây quả thực chính là chuyện cười buồn cười nhất trên đời này, một tên phế vật bị nhà họ Lâm quét ra khỏi cửa như quét rác, vậy mà lại mơ tưởng kéo được ba mươi ngàn tỷ đầu tư?"
"Tôi thấy Tần Duy này chính là một tên bệnh thần kinh!"
"Nếu hắn có năng lực này còn bị nhà họ Lâm đuổi ra khỏi cửa ư?"
"Nghe nói, lúc trước mẹ hắn xảy ra tai nạn xe cộ, lúc ấy ngay cả tiền thuốc men cũng không lấy ra được!"
Không ai tin lời Tần Duy mà chỉ coi anh là khỉ trong vườn bách thú.
Ngay cả Hồ Thiên Tỷ cũng không ngừng cười lạnh.
"Nhã Tinh, anh không hiểu nổi, sao em lại thích tên điên miệng đầy lừa dối này chứ.
"Hiện tại chỉ có nhà họ Hồ chúng tôi có thể giúp nhà họ Dương các người vượt qua cửa ải khó khăn, chỉ cần em bằng lòng gả cho anh!"
"Anh sẽ lập tức để ba anh đầu tư cho nhà họ Dương các em, giải quyết khẩn cấp cho nhà họ Dương các em!"
Hầu như tất cả mọi người ở đây đều không tin lời Tần Duy nói.
Cho rằng anh chính là một tên điên, một tên bệnh tâm thần!
Dương lão gia cười nhạo một tiếng, nói với Tần Duy: "Tần Duy, cậu xem, không ai bằng lòng tin cậu cả.
"Chuyện này cũng bao gồm cả tôi!"
"Cậu rời khỏi Nhã Tinh đi, hai người ở cùng nhau hoàn toàn không thích hợp!"
Dương lão gia tử nói.
Tần Duy lười cùng ông nói nhảm những thứ này, mà nói: "Dương lão gia tử, tôi hỏi ông, lời này của ông còn tính không?"
Dương Trung Nguyên nhíu mày, thái độ của Tần Duy khiến ông càng thêm khó chịu.
Cuối cùng, ông gật đầu: "Đương nhiên là tính, nhưng nếu cậu không lấy được ba mươi ngàn tỷ, Nhã Tinh nhất định phải gả đi!"
Tần Duy cười lạnh một tiếng.
Anh lấy di động ra, gọi điện thoại cho Trần Tứ Hải của Thương Hội Tứ Hải.
Thương hội Tứ Hải.
Trần Tứ Hải thấy điện thoại của thiếu gia lập tức nhấn nút nghe.
"Trần đại ca, hợp đồng ba mươi ngàn tỷ kia đã chuẩn bị xong chưa?"
Trước khi đến, Tần Duy đã từng đánh tiếng với Trần Tứ Hải.
"Thiếu gia, đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể đưa qua" Trần Tứ Hải nói.
"Bây giờ đưa tới nhà họ Dương!"
Tần Duy nói.
"Được!"
Trần Tứ Hải cúp điện thoại, ông cầm một cái cặp công văn, đi thang máy đi tới cao ốc Tứ Hải ở tầng cao nhất!
Một chiếc trực thăng đã sẵn sàng cất cánh.
Ông đi vào trực thăng, trực thăng bay lên thẳng hướng nhà họ Dương ...
Cúp điện thoại xong, Tần Duy bỏ điện thoại vào túi.
Anh ôm lấy Dương Nhã Tinh, nhẹ giọng nói: "Nhã Tinh, tin anh đi, chỉ cần em không muốn, không ai có thể gả em đi"
Ù!
Dương Nhã Tinh gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm giác an toàn.
Mặc dù cô không biết Tần Duy tự tin lấy từ đâu tới, nhưng Dương Nhã Tinh bằng lòng tin tưởng anh.
Bởi vì bây giờ, người sẵn sàng giúp cô.
Chỉ còn lại người đàn ông này!
Thấy Tần Duy cúp điện thoại.
Cả đại sảnh, lần nữa truyền đến tiếng châm chọc giễu cợt.
"Ha ha ha ha!"
Phế vật này xác định không phải con khỉ được mời tới gây cười đấy chứ?"
"Một cú điện thoại đã cho người đưa tới một hợp đồng đầu tư ba mươi ngàn tỷ? Mẹ nó hắn đang sống ở trong mộng sao?"
"Chắc chắn, tên ngốc này tuyệt đối là điên rồi!"
"Bây giờ tôi sẽ gọi 115, sai người đưa tên điên này này đến bệnh viện tâm thần.."
Rất nhiều người cười đến rơi nước mắt.
Dù sao, hình ảnh này thật sự mang đến cảm giác quá đỗi vui vẻ!
Hồ Thiên Tỷ cũng không ngừng cười lạnh: "Tần Duy có gì mà phải giả bộ chứ? Anh là ai ở đây có ai không biết sao?"
"Cũng đúng, loại phế vật như anh, thanh danh cũng đã thối hoắc từ lâu rồi!"
"Cũng không thèm để ý bây giờ lại có thêm một biệt danh tên tâm thần!"
Tần Duy vẫn mang sắc mặt bình thản, anh nhìn Hồ Thiên Tỷ, cười lạnh một tiếng: "Anh không tin tôi sao?"
"Nói nhảm, anh cho rằng tôi sẽ tin lời một người điên nói sao?" Hồ Thiên Tỷ cười càng thêm càn rỡ.
"Vậy nếu tôi làm được thì sao?" Tần Duy châm biếm.
"Nếu anh có thể làm được, tôi quỳ xuống gọi anh là ba cũng được!"
Hồ Thiên Tỷ cười to không ngừng.
"Nhớ kỹ lời anh nói đấy"
Thanh âm Tần Duy lạnh lùng.
"Nhãi con à, tôi cũng cảnh cáo anh, nếu anh không làm được thì có thể cút bao xa thì cút bấy xa cho tôi, nếu còn để tôi thấy anh dám tới gần cô ấy, tôi sẽ đánh gãy chân chó của anh!"
Hồ Thiên Tỷ hung tợn uy hiếp.
Tần Duy không để ý tới hắn mà nhìn về phía Dương Trung Nguyên.
"Nhưng tôi cũng nói tại đây, nếu như cậu không làm được thì thành thật rời xa Nhã Tinh chút. Bằng không cho dù cậu trị khỏi bệnh của tôi, nhà họ Dương tôi cũng không tha cho cậu đâu!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất