Người khác không thấy được, nhưng Tần Duy lại không thấy được sao?
Khối đá đó căn bản không có chất liệu gì, ngay cả loại ngọc bình thường nhất cũng không có, chỉ là một viên đá bình thường mà thôi.
Còn Lý Sâm bị anh ta nói khích một cái, thật sự đã bỏ ra 15 tỷ để mua một viên đá bỏ đi.
Tần Duy cố nhịn cười, lại không nhịn được đã cười thành tiếng.
Thấy khối đá đã được mua, Lâm Thiết Hàn vô cùng vui mừng.
Ông ta đã nỗ lực học tập hơn mười năm, giờ phút này cuối cùng cũng sắp nhìn thấy được thực sự.
Nếu thật cắt ra được đồ tốt, thì lợi nhuận sẽ gấp hàng chục lần!
Trong lòng Lý Sâm lại thấp thỏm, dù sao mua được nó cũng rất thỏa mãn.
Nhưng cũng phải cắt ra được thứ gì, nếu không có gì, thì 15 tỷ của anh ta coi như đổ sông đổ biển.
"Sư phụ, bắt đầu cắt đi"
Lâm Thiết Hàn nói với một thợ cắt đá chuyện nghiệp bằng vẻ mặt phấn khích.
Ông lão cắt đá gật đầu, thực hiện nhát cắt đầu tiên.
Lâm Thiết Hàn, Lâm Nguyệt Nguyệt và Lý Sâm nhìn nhau một cách khẩn trương và thấp thỏm.
Nhát cắt đầu tiên, không có thấy màu xanh.
Vẻ mặt Lâm Thiết Hàn dần dần khẩn trương: "Đừng lo lắng, vật liệu càng tốt thì càng ở phía sau. "
Lý Sâm không hiểu rõ lắm, nhưng nghe Lâm Thiết Hàn nói như vậy, anh ta cũng không lo lắng như vậy nữa.
Ngay sau đó, nhát cắt thứ hai cắt xuống.
Vẫn không thấy được màu xanh.
Lúc này sắc mặt Lâm Thiết Hàn có chút khó coi, theo lý mà nói, tường ngoài dù tốt đến đâu thì ít nhất cũng sẽ có một chút ngọc rơi ra.
Nhưng cũng có trường hợp đặc biệt, bên ngoài không có màu xanh nhưng bên trong lại có những nguyên liệu vô cùng tốt.
Nhát cắt thứ ba.
Nhát cắt thứ tư.
Nhát cắt thứ năm.
Hết Nhát cắt này đến nhát cắt khác.
Cho đến khi khi viên đá được cắt thành từng mảnh cỡ nắm tay, vẫn không thấy được vùng nào có màu xanh lá cây.
Lý Sâm trợn tròn mắt.
Lâm Thiết Hàn trợn tròn mắt.
Lâm Miêu Miêu cũng trợn tròn mắt...
"Không thể nào, không thể nào hòn đá này lại không có một thứ gì được."
Trên trán Lâm Thiết Hàn toát mồ hôi lạnh.
Bình thường mà nói, đá dù có xấu đến đâu thì vẫn sẽ có chút màu xanh.
Nhưng khối đá mà bản thân mình chọn, đừng nói đến màu xanh, mẹ nó, chỉ là một hòn đá bình thường mà thôi!
"Chỉ còn lại một nhát cắt cuối cùng, nếu cắt xong nhát này, sẽ có được vật liệu tốt hoặc nó sẽ chỉ là một khối đá vô dụng" "Ông có muốn cắt nó không?"
Người thợ cắt đá nói với Lâm Thiết Hàn.
Trên mặt Lâm Thiết Hàn đều là mồ hôi lạnh, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.
Cắn răng nói: "Cắt, cắt cho tôi"
Người thợ cắt đá gật đầu và dùng nhát dao cuối cùng cắt đôi hòn đá.
Mọi người nín thở nhìn xung quanh, chỉ thấy bên trong toàn màu nâu, không có chút màu xanh nào.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Thiết Hàn trắng bệch, lập tức chán nản.
Giống như toàn bộ sức lực đã bị rút đi.
15 tỷ, đã đổ sông đổ biển.
Sắc mặt Lý Sâm âm trầm, trầm giọng nói: "Ba, hòn đá này vô dụng sao?"
Lâm Thiết Hàn tái nhợt gật đầu, sau đó lắc đầu nói: "Không nên như vậy, ánh mắt của ta không thể sai!"
Rất nhanh sau đó, ông ta đã bình tĩnh lại và nói: "Nhưng không sao đâu, lát nữa nếu chọn được nguyên liệu tốt thì một lần có thể kiếm lại được"
Nội tâm Lý Sâm nhịn không được mắng to.
Tôi tin ông cái quỷ gì!
Ánh mắt của ông như vậy mà còn dám nói là chuyên nghiệp?
Mẹ nó tôi chọn ngẫu nhiên bất kỳ cái nào, còn tốt hơn cái của ông.
Tôi còn dám tin ông nữa sao?
Quảng 15 tỷ vào, bong bóng cũng không nhìn thấy, ông thực sự cho rằng tôi là máy rút tiền sao?
Lý Sâm tức giận đến mức cảm thấy tủi thân!
Cuối cùng, anh ta nhìn Tần Duy, cẩn thận suy nghĩ, nếu như tên khốn kiếp Tần Duy này không khích anh ta.
Có lẽ anh ta sẽ không vội vàng mua khối đá này!
"Thằng khốn nạn, có phải anh đã sớm biết khối đá này không có gì đúng không?"
Lý Sâm chỉ vào Tần Duy tức giận nói.
Tần Duy cười lạnh: "Nếu tôi có năng lực này, tôi đã sớm phát tài rồi. "
Lý Sâm nghe xong cũng cảm thấy có lý.
Nếu Tần Duy thực sự có thể đoán ra, làm sao lại là tên phế vật dựa vào phụ nữ để ăn cơm mềm được chứ?
"Anh Lý, chỉ có 15 tỷ mà thôi, đối với anh mà nói chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi, sao vậy? Không nỡ sao?"
"Khi đổ thạch, phải mạnh dạn, nếu không 15 tỷ của anh thật sự là đổ sông đổ biển!"
Trên mặt Tần Duy tràn đầy sự giễu cợt.
"Thằng khốn nạn, đừng có nhìn tôi bằng ánh âm dương quái khí như vậy nữa!"
Vẻ mặt Lý Sâm khó chịu, anh ta biết Tần Duy đang xúi giục anh ta.
Lập tức anh ta nói với Lâm Thiết Hàn: "Ba, nếu không con chọn một viên đá đi? Con nghĩ đổ thạch không cần nhiều tiền mới có thể thắng, có đôi khi đầu tư một số tiền nhỏ, còn có thể nhận được phần thưởng lớn"
Lý Sâm nói xong, liền đi tới khu có giá bình dân.
Anh ta nhìn thấy một hòn đá không tệ, liền nói với Lâm Thiết Hàn: "Ba,khối đá kia có vẻ được, nó trông rất đẹp, có thể bên trong cũng có đồ tốt"
Lâm Thiết Hàn đi tới xem giá, nhìn thoáng qua chỉ có hai triệu bốn trăm ngàn.
Lập tức mất hứng thú nói: "Khối đá này không được, vẻ ngoài nhìn như được chạm khắc thủ công, giống như phế liệu vậy, hai triệu bốn trăm ngàn này có thể làm việc khác mà?"
Nghe được lời Lâm Thiết Hàn nói, trong lòng Lý Sâm rất tức giận.
Con mẹ nó ông vứt cả 15 tỷ, bây giờ lại ở đây cảm thấy hối tiếc vì hai triệu bốn trăm ngàn.
Nếu ông không phải ba vợ tôi, tôi nhất định sẽ giết ông!
"Được rồi, ba, cái này hơi rẻ, chúng ta đổi cái khác đi" Lý Sâm đành phải gật đầu.
Lúc này Tần Duy nhìn về phía khối đá mà Lý Sâm đã chọn trước đó.
Mở linh nhãn ra, khối đá đột nhiên trở nên trong suốt trong mắt anh.
Tần Duy nhìn thấy ở, giữa lớp đá có một vệt màu xanh thuần khiết...
Vô cùng rực rỡ.
Tần Duy mặc dù không biết vật liệu đó là gì, nhưng anh biết.
Chắc chắn phải có thứ gì đó trong hòn đá này.
"Tôi mua khối đá này"
Tần Duy bước tới, mua khối đá này với giá hai triệu bốn trăm ngàn.
Nhìn thấy Tần Duy mua khối đá kia.
Trên mặt Lý Sâm tràn đầy sự trào phúng và giễu cợt: "Tần Duy, cậu thật là khôn khéo, hai triệu bốn trăm ngàn liền nhặt được chỗ tốt?"
Tần Duy cười lạnh: "Anh không có mua, ai quy định rằng tôi không thể mua?"
Lý Sâm cười nhạo: "Cậu đúng là bọn dân đen, cậu thật sự cho rằng chỉ có hai triệu bốn trăm ngàn mà có thể cắt ra đồ tốt, chỉ sau một đêm mà trở nên giàu có sao? Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày à?"
"Tôi chẳng kiếm được một xu nào trong số 15 tỷ của mình, cậu chỉ có hai triệu bốn trăm ngàn, mà còn si tâm vọng tưởng muốn cắt ra được đồ tốt à?"
Tần Duy nhìn chằm chằm Lý Sâm, lộ ra vẻ mặt trêu tức: "Nếu tôi có thể cắt ra thứ gì đó tốt thì sao? "
"Nếu cậu có thể cắt ra được đồ tốt, tôi quỳ xuống gọi cậu là ông nội cũng được!"
Trên mặt Lý Sâm tràn đầy sự giễu cợt, lạnh lùng chế giễu.
Lâm Thiết Hàn cũng cười lạnh: "Tần Duy, coi như cậu ở nhà họ Lâm của tôi hai năm, tôi sẽ tặng cậu mấy lời tốt đẹp"
"Làm người, phải biết thực tế, đi từng bước một"
"Giống như cậu, ảo tưởng đến mức luôn muốn làm giàu chỉ sau một đêm bằng những thủ đoạn vô lương tâm, haha, cậu cho rằng có khả năng sao?"
"Ta nhìn thấy, với tính cách và tâm tính này của cậu, cả đời này cũng chỉ dừng ở đây!"
"Đáng tiếc, đời này anh vĩnh viễn không thể đánh vào mặt chúng ta được!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất