Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Hồ Hiển Thánh quả thực đã tức muốn nổ tung! 

Ông ta không ngờ tới, dưới tình huống như vậy mà Tần Duy còn dám ra tay với ông ta! 

Chẳng lẽ tên khốn kiếp này không sợ chết sao? 

Sắc mặt ông ta dữ tợn đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tần Duy, trầm giọng nói: "Tên khốn kiếp, mày nằm xuống cho tao! Nếu không tạo sẽ bắn chết mày!" 

Ánh mắt Tần Duy sắc bén, anh đứng thẳng như câu tùng, không hề nhúc nhích lấy một cái! Trong mắt không hề sợ hãi. 

"Muốn chết đúng không!" 

"Ông đây sẽ thành toàn cho mày!" 

Hồ Hiển Thánh lộ vẻ mặt dữ tợn, ông ta lấy súng ra với vẻ mặt oán độc. 

"Hiện giờ cho dù ông đây đánh chết mày cũng là hợp tình hợp pháp!" 

Hồ Hiển Thánh cười lạnh không ngừng, ông ta nhắm họng súng ngay Tần Duy, chuẩn bị vặn cò súng bất cứ lúc nào! 

Sắc mặt Tần Duy càng lạnh như băng, nắm đấm siết chặt hơn! 

Tên khốn kiếp trước mắt này rõ ràng đang muốn giết chết anh! 

Bên ngoài đồn cảnh sát. 

Cửa trước luôn luôn yên tĩnh vào giờ phút này lại trở nên xao động. 

Từng chiếc xe dữ tợn, xe bọc thép màu xanh lá cây thô kệch chạy vào đồn công an. 

Ầm ầm ầm ầm! 

Động cơ nổ vang, đinh tai nhức óc giống như thú rống! 

Xe vừa mới dừng hẳn, mấy trăm súng vác vai đạn lên nòng, tướng sĩ cầm súng trường trong tay từ bên trong đi ra! 

Khí tràng nguy nga, sát khí ngút trời! 

Ánh mắt Thương Hổ như điện, lạnh thấu xương! 

"Các tướng sĩ Thiên Vương Vệ nghe lệnh!" 

Ông giơ một tay lên! 

"Có!" 

Tất cả mọi người hò hét, thanh âm hùng hậu, toàn bộ mặt đất phảng phất như đã rung lắc vào giờ phút này. 

Kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc. 

Dưới sự dẫn dắt của Thương Hổ, mấy trăm tướng sĩ tràn vào đồn cảnh sát. 

Mục tiêu của ông rõ ràng, đi thẳng tới văn phòng giám sát của sở cảnh sát. 

Giám sát của sở cảnh sát này là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, tên là Lý Thành Vũ. 

Nhìn thấy những tướng sĩ súng vác vai đạn lên nòng xông vào văn phòng của hắn, hắn có thể cảm nhận được sát khí của đối phương. 

Hắn sợ tới mức mông thiếu chút nữa đã ngồi không vững. 

Khí thế hung hăng, vừa nhìn đã biết đến để hưng sư vấn tội. 

"Đây... Vị cấp trên này, gióng trống khua chiêng đến chỗ tôi như thế không biết có chuyện gì sao? 

Sắc mặt Lý Thành Vũ trắng bệch, run rẩy hỏi. 

"Nằm xuống!" 

Thương Hổ đập súng lục nặng nề ở trên bàn làm việc, thanh âm chấn động vang vọng toàn bộ văn phòng. 

"Người này các người bắt sao?" 

Thương Hổ không nói nhảm, lấy ra một tấm ảnh chụp Tần Duy. 

Lý Thành Vũ vẻ mặt mờ mịt: "Trưởng quan à, mỗi ngày sở cảnh sát phải bắt rất nhiều người, tôi không nhìn ra." 

"Bớt nói nhảm đi, tôi hỏi anh người ở chỗ nào!" Sắc mặt Thương Hổ âm trầm, lớn tiếng lạnh lùng quát! 

"Mạo muội hỏi một xíu, người này là quân nhân sao?" Sắc mặt Lý Thành Vũ trắng bệch nói. 

"Không phải." 

Thương Hổ lắc đầu. 

"Vậy thì thật xin lỗi, theo lý mà nói, các người không thể nhúng tay vào quản lý địa phương" 

Lý Thành Vũ lắc đầu, mặc dù hắn bị chấn động nhưng cũng không bị dọa. 

Quân sự và hành chính tách ra, không nhúng tay vào nhau. 

Nhưng lời này vừa ra khỏi miệng, họng súng của Thương Hổ đã chỉ về phía Lý Thành Vũ. 

Trầm giọng nói: "Anh muốn chết sao?" 

Cảm thụ được luồng sát ý này, Lý Thành Vũ sợ tới mức bàng quang kẹp chặt, không ngờ tới đối phương một lời không hợp đã dùng tới súng. 

Người này cũng quá to gan lớn mật rồi đó! 

"Trưởng... Trưởng quan, anh có thể cho xem chứng minh thư của anh được không?" 

Lý Thành Vũ run rẩy nói. 

Thương Hổ lấy ra một tờ giấy chứng nhận màu xanh lá cây. 

Lý Thành Vũ mở ra nhìn. 

Khi nhìn thấy ba chữ Thiên Vương Vệ kia, sắc mặt hắn trong nháy mắt đã tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra giống như hồng thủy vỡ đê. 

Cả nước chỉ có một Thiên Vương Vệ! 

Cũng chỉ có một người xứng có được Thiên Vương Vệ! 

Người nọ chính là Tần Quyết! 

Hít... 

Lý Thành Vũ nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh! 

Hắn nằm mơ cũng không ngờ tới, những người trước mắt này lại là người của Thiên Vương Vệ! 

"Trưởng quan, anh đừng nóng vội, bây giờ tôi sẽ đi điều tra liền cho anh" 

Sau khi xác định thân phận Thương Hổ của đối phương, thái độ của Lý Thành Vũ trong nháy mắt đã thay đổi. 

Cực lực phối hợp! 

Đùa à! 

Những người này đều là Thiên Vương Vệ đấy! 

Họ được xưng là một trong những bộ đội tinh nhuệ nhất Hoa Hạ! 

Mỗi người đều là tướng sĩ đã trải qua trăm trận chiến! 

Cũng không phải một quan viên địa phương nho nhỏ như hắn có thể trêu chọc vào! 

Không thể không nói, hiệu suất của Lý Thành Vũ rất nhanh, không bao lâu hắn đã hiểu rõ ràng tình huống! 

"Anh nói người này tên là Tần Duy, hiện tại đang bị nhốt ở phòng thẩm vấn, bây giờ tôi sẽ dẫn các anh đi qua!" 

Thương Hổ gật đầu! 

Ông súng vác vai đạn lên nòng dẫn đầu Thiên Vương Vệ, đi theo Lý Thành Vũ tới phòng thẩm vấn! 

Vừa đến phòng thẩm vấn. 

Đã nhìn thấy Tần Duy bị người bao vây, tất cả mọi người đang chĩa họng súng hướng về phía anh! 

"Khốn kiếp, dám đánh cảnh sát, mày đi chết đi!" 

Hồ Hiển Thánh thấy Tần Duy còn không chịu thỏa hiệp! 

Ông ta nhe răng cười, ánh mắt lộ ra sát ý! 

Ngay khi ông ta chuẩn bị bắn! 

Một thanh âm chợt vang lên. 

"Dừng tay!" 

Nghe được giọng nói này, sắc mặt Hồ Hiển Thánh hơi thay đổi, xoay người lại nhìn. 

Đồng tử của ông ta trong nháy mắt đã co rụt lại. 

Răng rắc, răng rắc, răng rắc! 

Đó là tiếng đạn súng trường được nạp đạn! 

Thanh thúy dễ nghe, giống như là tử thần đang ngâm xướng! 

"Tôi xem ai dám nổ súng!" 

Ánh mắt Thương Hổ lạnh như băng, ông rống giận nói! 

Ông không ngờ tới đám khốn nạn này dám động súng với thiếu gia! 

Quả thực đang muốn chết mà! 

Bên trong thông đạo nhỏ hẹp, mấy chục khẩu súng trường tự động đã lên đạn, chĩa nòng súng lạnh như băng về phía Hồ Hiển Thánh! 

Chỉ chờ một tiếng ra lệnh, bọn họ sẽ nổ súng không chút do dự! 

"Cái này... Cái này... 

Hồ Hiển Thánh sợ hãi, gần như vô thức giơ hai tay lên. 

"Mẹ nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" 

"Giám... Giám... Giám... Chuyện này... Chuyện gì xảy ra vậy?" 

Hồ Hiển Thánh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhu nhược nhìn về phía Lý Thành Vũ. 

Lý Thành Vũ cũng mang vẻ mặt phẫn nộ cùng bất đắc dĩ! 

Hắn ngàn lần không ngờ tới, tên khốn kiếp Hồ Hiển Thánh này lại khai nòng mới với Tần Duy! 

Đây chính là người Thiên Vương Vệ muốn bảo vệ, ông ta làm thể không phải muốn chết sao? 

"Hồ Hiển Thánh, tên khốn kiếp ông còn không biết mình đang làm gì sao?" 

"Còn không mau bỏ súng xuống!" 

"Ai cho phép ông dùng súng?" 

Lý Thành Vũ rống giận. 

Mục đích hắn làm như vậy là muốn gạt quan hệ nhân quả của chuyện này sang một bên! 

Đỡ phải bị Hồ Hiển Thánh liên lụy. 

Hồ Hiển Thánh bị dọa đến choáng váng, vội vàng bỏ súng xuống. 

"Bắt hết bọn họ lại cho tôi!" 

Ánh mắt Thương Hổ lạnh lùng, lạnh lùng mở miệng! 

Tạch tạch tạch tạch! 

Tiếng bước chân vang lên! 

Đám người Hồ Hiển Thánh đều bị các tướng sĩ chế phục, dùng đầu gối chống trên sàn nhà không thể động đậy. 

Sau khi làm xong những việc này, Thương Hổ đi đến trước mặt Tần Duy. 

"Duy Nhi, xin lỗi cháu, tôi đã tới chậm rồi!" 

Thương Hổ nhìn Tần Duy, ánh mắt ôn hòa nói. 

Tần Duy khẽ gật đầu và cũng không nói thêm gì. 

Trong lòng anh rất kinh ngạc, không ngờ Thương Hổ lại mang theo quân đội đến thẳng sở cảnh sát 

Quách Phàm cách đó không xa càng trợn mắt há hốc mồm, cứng lưỡi đơ ra! 

Anh Duy quá dữ dội rồi! 

Đây chính là quân đội đấy! 

Dễ dàng điều động như vậy sao? 

Cho dù có đóng phim không khoa trương đến vậy đâu! 

Lý Thành Vũ thấy người đã được cứu. 

Vẻ mặt hắn tươi cười đi tới, ân cần nói: "Trưởng quan, người đã thả ra rồi, người của tôi có phải cũng có thể.." 

Người hắn nói đương nhiên là đám người Hồ Hiển Thánh này! 

Thương Hổ cười lạnh, hai mắt ông híp lại, ánh mắt hẹp dài tỏa ra một tia sát ý lạnh lùng. 

"Những người khác có thể thả!" 

Nói xong câu đó, Thương Hổ đưa ngón tay chỉ về phía Hồ Hiển Thánh, khóe miệng nhếch lên trầm giọng nói: "Tôi muốn mang hắn đi!" 

eyJpdiI6Ijh2U1hBbDh3RjdtY25yVENEOVwvWEVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZDM0FvVXRkbGJxbHVOdloyOWxTc3NrUzhUXC9SWkJKR2xqRUoxOXNKUlFMNTdLNmo3dVNrK1wvS3NLTkpqYnE1MzdIbk56MDg4MXp3MGtkZm9BWm1mTGc9PSIsIm1hYyI6ImY0Y2RmZWRiM2U1NDE2YjJhZmE0ZDdkNjQ4ZTRkOTgyYWRjNzQwNjBjODU2MWQwNWYzZDFiNDBjZTkwY2NjMmEifQ==
eyJpdiI6ImNoR1Y3SXVkSTlITTdrY2MxOGl3U2c9PSIsInZhbHVlIjoiOU93TStITmVlXC82ekEyVVRTbjV4UmhcLytlMkR1bzBJYnhwdkxXUTloYUNTblg5UURSQlRIRzhsQzd6ekpcL0N2M2F6Wk4rQ05uaFNUQVNYVFp4OFNZR3BGaWlDSFp6c3MyWk43cmN5Q0Z6ZHd0dnR4amRNcDB0eEdMRDZ1MElYNE9PZ1BMMFNFeDBWdG4xNXZZa0MrSWVOU2xBRldKZmZxd3czMW9yS0xQUHRLdWhhbjZsR3JpeHNHQTJ5bXZJR24xIiwibWFjIjoiYWRmODc2MDRhZTU1MDUxMzFkZjkyZmUwNjQ2MGYwYTU3ZWNiZTAzNDc0Y2NmMTYwYzk4YWI2Y2U5YmE2MjUwOSJ9

Lớn tiếng cầu cứu: "Giám sát, cứu tôi! Cứu tôi với!"

Ads
';
Advertisement