Mặt mũi Thái Khôn tràn đầy sát ý!
Hai chân của anh ta đều bị Tần Duy đánh gãy, đối với anh ta mà nói, đây chính là huyết thù!
Sau khi bị gãy chân, Tần Duy trở thành nỗi lo lớn nhất của anh ta!
Không chơi chết Tần Duy, anh ta thề không bỏ qua!
Mọi người đều đang nghiến răng nghiến lợi, chỉ chờ lệnh của Thái Khôn là có thể ra tay bất cứ lúc nào!
"Mày quỳ, hay là không quỳ!"
Ánh mắt Thái Khôn băng lãnh, khóe miệng lộ ra tàn nhẫn giễu cợt.
"Mày!" Ánh mắt Tần Duy phát lạnh, cười nhạo một tiếng, trầm giọng quát: "Mày không còn tư cách để tạo quỳ!"
Nắm đấm Tần Duy trong nháy mắt này nắm chặt, lạnh cả người, sát ý phảng phất như hàn băng bắn ra!
Giờ khắc này Tần Duy, triệt để nổi giận!
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt đúng không? Vậy mày đi chết đi cho tao!"
Thái Khôn chỉ vào Tần Duy một cái, lạnh giọng quát: "Giết hắn cho tao!"
Giết!
Toàn bộ phòng bao, tiếng giết rung trời, đinh tai nhức óc!
Nhưng vào đúng lúc này.
Một đạo tiếng hét phẫn nộ bỗng nhiên vang lên!
"Tao xem ai dám động thủ!"
Vừa mới dứt lời, một đám đàn áo đen, cầm sáng loáng lưỡi dao trong tay, giống như hồng thủy tràn vào phòng bao!
Người này chính là Mãnh Hổ!
Nhìn thấy Mãnh Hổ, Tần Duy có chút thở dài một hơi, không nghĩ tới tên này tới thật!
Nếu không, anh sẽ phải một mình đối phó với nhiều người như vậy, mặc dù không khó khăn nhưng có thể sẽ ảnh hưởng đến Quách Phàm.
Với sự xuất hiện của Mãnh Hổ.
Áp lực của anh cũng nhỏ rất nhiều.
Bầu không khí trong toàn bộ phòng bao đông cứng lại.
"Mãnh Hổ, anh tới đây làm gì?"
Nhìn thấy Mãnh Hổ xuất hiện, Thái Khôn biến sắc, thần sắc không khỏi âm trầm.
"Ranh con, con mẹ nó mày ngay cả Ngài Tần cũng dám động, tao thấy mày chán sống rồi à!"
"Tin ông đây bây giờ chặt cái đầu chó của mày!"
"Con mẹ nó, cho dù ông cụ nhà mày trước mặt tao cũng không dám lớn lối như thế!"
Mãnh Hổ hai ba bước đi tới trước mặt Thái Khôn, đại khảm đao trong tay chỉ vào lông mày của anh ta.
Thái Khôn tái nhợt, anh ta không nghĩ tới Tần Duy thế mà gọi Mãnh Hổ!
Mãnh Hổ tại cũng coi là thanh danh hiển hách ở Trung Hải.
Đồng thời trọng yếu nhất, anh ta vẫn là người của Ngô Chấn Hùng!
Căn bản cũng không phải người Thái Khôn có thể trêu chọc!
"Bảo người của mày, đều mẹ nó quỳ xuống cho tao!"
Mãnh Hổ trực tiếp ra lệnh, uy hiếp Thái khôn.
Thái Khôn tái nhợt, không chỉ có anh ta, đến cả những thủ hạ của anh ta sau khi Mãnh Hổ đến, mặt ai cũng trắng bệch.
Từng người bị dọa toàn thân run rẩy!
Bọn họ nhiều nhất là lưu manh tép riu.
Đối mặt Mãnh Hổ là lão đại giang hồ, bọn họ vốn không có nổi chút ý thức phản kháng
"Nhanh lên, nếu không phải tao chặt đầu chó của mày!"
Mãnh Hổ lớn tiếng gào thét!
Thái Khôn tái xanh, xương sống lưng cũng ứa ra mồ hôi lạnh.
"Đều quỳ xuống cho tao!"
Anh bất đắc dĩ ra lệnh.
Những thủ hạ của anh ta đều ném hết vũ khí, quỳ xuống.
Thái Khôn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới, chỗ dựa phía sau Tần Duy thế mà không phải nhà họ Dương, mà là Mãnh Hổ!
"Anh Mãnh Hổ, Tần Duy với anh là quan hệ như thế nào? Anh tại sao phải giúp anh ta? Thậm chí không tiếc muốn đối phó với tôi!" "Anh làm như vậy, không sợ cha tôi sao?"
Thái Khôn lạnh lùng nói.
Bốp bốp bốp.
Mãnh Hổ nhe răng cười một tiếng, đột nhiên mấy bàn tay tát trên mặt Thái Khôn
Những cái tát này đã đánh gãy hết răng của Thái Khôn, khiến anh ta chảy máu mũi!
Thái Khôn gầm lên, trong mắt lấp lánh ánh sao!
Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng!
"Khốn kiếp, mày lại còn dám uy hiếp tao à!"
"Coi như ông cụ nhà mày đứng trước mặt tao, tao để hắn quỳ, hắn đều phải quỳ xuống!"
"Mày là cái thá gì?"
Mãnh Hổ chỉ vào Thái Khôn mắng to vài tiếng.
Sau đó đi tới y trước mặt Tần Du, mặt mũi tràn đầy ân cần nói: "Ngài Tần, thằng này anh dự định xử trí như thế nào, hay là một đao chém là xong!"
Tần Duy không nói chuyện, cười lạnh một tiếng, sau đó đi tới trước mặt Thái Khôn.
"Tần... Tần Duy, mày muốn làm gì? Mày cuối cùng là muốn làm gì?"
Thái Khôn có chút sợ.
Lần trước hai chân của anh ta là Tần Duy tự tay đánh gãy.
Anh ta không có khả năng giẫm lên vết xe đổ a!
"Chân này của mày? Nối xong chưa sao?"Tần Duy giễu cợt một tiếng.
Nhìn nụ cười đáng sợ của Tần Duy.
Nội tâm Thái Khôn đột nhiên run lên.
Sợ hãi tự nhiên sinh ra!
"Mày! Rốt cuộc mày muốn làm gì!"
"Tần Duy, tao cảnh cáo mày, nếu dám động thủ với tao, cha tao không tha cho mày!"
Thái Khôn tràn đầy sợ hãi nói.
Tần Duy sốt ruột lắc đầu, lạnh lùng nói: "Nếu tao nhớ không lầm, lần trước mày cũng uy hiếp tao như vậy nhỉ?"
"Chậc chậc, chậc, mày không thể thử cái gì mới sao?"
Nói xong lời này, Tần Duy nhặt lên một cây gậy.
"Không!"
"Không muốn!"
"A..."
Dưới cái nhìn kinh hãi của Từ Khôn, ánh mắt Tần Duy hung dữ, đột nhiên đập nát mấy cây gậy.
Răng rắc vài tiếng giòn vang.
Tứ chi Thái Khôn tất cả đều bị Tần Duy cắt đứt!
Thái Khôn đau hai mắt trắng dã, ngất đi.
Xử lý xong Thái khôn, ánh mắt Tần Duy lại nhìn phía Chung Tử Yên sắc mặt tái nhợt.
Chân Chung Tử Yên đều dọa mềm nhũn.
"Tần... Tần Duy, tôi...Tôi không phải cố ý, là Thái Khôn để cho ta làm như vậy."
"Anh ta uy hiếp tôi, nếu không đáp ứng anh, anh ta sẽ đánh tôi!"
"Đừng giả bộ, cô có đức hạnh gì tôi còn không biết sao?"
Tần Duy lạnh lẽo, cắt lời cô ta.
Chung Tử Yên bị dọa đến sắc mặt trắng hơn.
Mặt mũi tràn đầy hoảng sợ cùng ủy khuất nhìn chằm chằm Tần Duy.
Con mắt ngập nước: "Tần Duy, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, xem xét tình cảm ngày xưa, anh tha tôi lần này có được hay không?"
"Chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, anh muốn ta làm tôi cũng được."
"Thầm chí.."
Nói xong, ánh mắt cô ta mị hoặc như tơ.
Tần Duy nhìn, chỉ cảm thấy buồn nôn đến cực điểm.
"Cô cút cho tôi!"
một bàn tay Tần Duy lóe xuống dưới.
A!
Chung Tử Yên kêu thảm một tiếng, té lăn quay trên bàn thủy tinh, bàn thủy tinh vỡ tan, mảnh vụn thủy tinh đâm nát khuôn mặt của cô ả.
"A a a!"
"Mặt của tôi!"
"Mặt của tôi!"
Cô ta một tay che gương mặt, không cầm được máu tươi không ngừng từ khe hở móng tay tuôn ra.
Xử lý tên khốn Thái Khôn xong, Tần Duy đưa Quách Phàm đi ra khỏi Thịnh Thế Niên Hoa.
"Ngài tần, nếu không có chuyện gì, chúng tôi liền đi trước.
Mãnh Hổ thấp eo ân cần nói.
"Ừ, hôm nay làm phiền anh rồi" Tần Duy nhẹ gật đầu.
"Không cần khách sáo, không cần khách sáo, nhưng nếu Ngài Tần có tâm, chỉ cần nói giúp tôi hai câu trước mặt ông chủ Ngô là được rồi."
Nói xong câu đó, Mãnh Hổ dẫn người rời đi.
Chỉ còn lại Tần Duy cùng Quách Phàm hai người.
Nhìn thấy Quách Phàm bị đánh mặt mũi bầm dập, Tần Duy nói: "Tôi đưa cậu đi bệnh viện"
Quách Phàm gật đầu, nội tâm của anh ta tràn đầy rung động.
Đây là anh Duy mà anh ta quen lúc trước sao?
Đây cũng quá mãnh liệt đi?
Đến cả Mãnh Hổ thấy anh ấy, đều phải cúi đầu khom lưng!
"Anh Duy, trung thực nói cho em đi, có phải anh có thể lực ngầm, uy phong như vậy, dẫn em theo với đi"
Quách Phàm tràn đầy mong đợi nói.
"Cút! Tôi thấy cậu bị đánh còn không đủ đúng không?"
Tần Duy nhịn không được lườm anh ta một cái, sau đó đưa Quách Phàm đi bệnh viện.
Thịnh Thế Niên Hoa!
Đợi đến khi cha Thái Khôn là Tái Từ mang người đuổi tới.
Con của ông ta toàn thân nhuốm máu nằm trên xe lăn, tứ chi đều bị đánh gãy!
"Con ơi!"
Thái Khôn chậm chạp mở hai mắt ra, thống khổ nói: "Cha! Báo thù cho con, con muốn báo thù!!!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất