Trương Khôi lúc này thật sự sợ hãi, anh ta không ngờ ngay cả Mãnh Hổ cũng sợ Tần Duy như vậy.
Bây giờ Mãnh Hổ còn quỳ xuống cầu xin tha thứ chứ đừng nói đến Trương Khôi!
Vẻ mặt Tần Duy lạnh lùng nhìn Trương Khôi.
Trong mắt tỏa ra sát khí!
"Từ trước đến giờ nhà tôi và anh không thù không oan!"
"Nhưng hai mẹ con các người lại cố ý mỉa mai, khiêu khích châm chọc gia đình tôi!"
"Những thứ này! Tôi có thể chịu đựng được!"
"Nhưng!"
Lúc này, trong mắt Tần Duy tràn ngập sát ý!
"Nhưng anh tuyệt đối không nên ra tay với mẹ tôi!"
"Bà ấy vừa mới khỏi bệnh, anh còn tàn nhẫn như vậy! Trương Khôi, anh còn có lương tâm không!!!"
Nói xong, Tần Duy tức giận đá vào vai Trương Khôi!
Bịch một tiếng.
Trương Khôi ngã xuống đất, xương bả vai bị gãy, nôn ra máu!
Lúc này Tần Duy củi người nhặt một ống thép đi về phía Trương Khôi!
Trương Khôi bị đau nhức dữ dội, sắc mặt anh ta tái nhợt, trên mặt đầy sợ hãi.
Lúc này anh ta thực sự sợ hãi!
Anh ta bắt đầu cầu xin tha thứ: "Tần Duy, tôi sai rồi, lần này tôi thật sự sai rồi!"
"Tôi xin lỗi cậu!"
"Cậu nói cho tôi biết cậu muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần cậu tha cho tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ cho cậu!"
Trương Khôi cuộn tròn cả người lại, liên tục lui về sau.
Khóe miệng Tần Duy hiện lên một nụ cười giễu cợt, cầm ống thép đi về phía anh ta!
Vẻ mặt lạnh lùng gắn từng chữ một: "Có tiền thì ghê gớm lắm sao?"
"Đây chính là điều khiến anh có tự tin kiêu ngạo ức hiếp kẻ yếu sao?"
"Tôi! Không thích bộ dáng này chút nào!"
Nói xong, Tần Duy đã đứng ở trước mặt anh ta!
Trương Khôi vô cùng sợ hãi.
"Tần Duy, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!"
"Xin hãy tha cho tôi lần này!"
"Trước đây chúng ta là hàng xóm, tục ngữ có câu, bán anh em xa mua láng giềng gần, ở dựa trên tình cảm này, cậu tha cho tôi lần này đi!"
Tần Duy cười lạnh, cầm trong tay thanh thép!
Hung hăng đập thật mạnh xuống!!!
Răng rắc——
Tiếng xương gãy đột nhiên vang lên!
Aaaaaa!
Trương Khôi hét lên thê thảm như một con lợn bị chọc tiết!
Cả hai chân của anh ta đều bị gãy hoàn toàn dưới cây gậy này!
Anh ta đau đớn đến mức lăn lộn trên đất, khóc tê tâm liệt phế, kêu cha gọi mẹ!
Mãnh Hổ ở một bên nhìn cảnh này, không khỏi giật mình!
Thật là một nhân vật tàn nhẫn, anh ta đã hủy phế đi đôi chân của Trương Khôi mà không hề cau mà chút nào!
Mãnh Hổ ở đây lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng hiếm khi gặp được người hung dữ giống như vậy!
Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên trán Mãnh Hổ, run rẩy như cầy sấy, vô cùng sợ hãi!
Sợ Tần Duy cũng sẽ đánh gãy chân anh ta!
Đúng lúc này, Tần Duy cũng đi tới trước mặt anh ta!
Đôi mắt sắc bén nhìn anh ta!
Mãnh Hổ không dám đối mặt, cúi đầu xuống, vẻ mặt hoảng sợ...
Lúc này Tần Duy lên tiếng.
"Vì Ngô Chấn Hùng, lần này tôi tha cho anh!"
"Nếu còn có lần sau, số mệnh của Trương Khôi chính là số mệnh của anh!"
Ánh mắt Tần Duy lạnh lùng, ngữ khí nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn.
Mặc dù Mãnh Hổ này là một nhân vật của đường, có lẽ trước đây Tần Duy sẽ sợ anh ta.
Nhưng bây giờ anh ta đã là cao thủ luyện khí cấp năm, nếu có xảy ra xung đột, thì sẽ dễ dàng đối phó với những người như Mãnh Hổ!
"Vâng vâng vâng!"
"Tôi không dám làm nữa, anh Tần, chúng tôi ra ngoài ngay bây giờ. "
Nói xong anh ta rời khỏi đây với đám người.
Tần Duy không thèm nhìn Trương Khôi bị gãy chân đang lăn lộn trên mặt đất, trực tiếp ôm mẹ về biệt thự.
Lý Lục Loan mặc dù bị thương, nhưng may mắn là không nghiêm trọng, chỉ là một chút vết thương ngoài da.
Bản thân Tần Duy biết y thuật, lấy ra hộp dụng cụ y tế thường ngày của mình.
Bôi thuốc cho Lý Lục Loan.
"Con trai..."
Lý Lục Loan nhìn Tần Duy lên tiếng, bộ dán nhìn như muốn nói lại thôi.
Tân Duy ngẩng đầu nhìn mẹ: "Mẹ, sao vậy?"
Cuối cùng, Lý Lục Loan cũng không hỏi nữa.
Mặc dù trong lòng bà có rất nhiều nghi vấn.
Ví dụ như nguồn gốc của biệt thự này....
Thái độ của Mãnh Hổ đối với Tần Duy...
Và đòn tấn công tàn nhẫn của Tần Duy đã làm gãy chân Trương Khôi...
... Bà không khỏi thắc mắc, đây có phải là đứa con trai trung thực của mình hay không?
Bà không biết sự thay đổi của con trai mình là tốt hay xấu.
Nhưng bà tin vào con trai mình!
Tần Duy dù có thay đổi thế nào thì vẫn là đứa con hiếu thảo của mình.
Khi con trai lớn lên, luôn có những bí mật.
Bà không còn lựa chọn việc tiếp tục hỏi thêm.
Lý Lục Loan lắc đầu, sau đó nói: "Con trai, đừng quên thời gian, ngày mai là sinh nhật lần thứ 80 của ông Lâm, con vẫn phải đến đó!"
Tần Duy gật đầu: "Mẹ, con nhớ rồi. "
"Được rồi, mặc dù nhà họ Lâm quá đáng, nhưng rất nhiều chuyện không liên quan gì đến ông Lâm, con phải nhớ rằng, không được lơ là việc lễ phép.
Lý Lục Loan nghiêm túc căn dặn.
"Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng lo"
Ban đêm---
Tần Duy ở trong phòng.
Trong khoảng thời gian này, tâm cảnh của anh ta đã phát sinh biến hóa lớn, tuy rằng bản chất tính cách không thay đổi, nhưng rất nhiều thứ đã lặng lẽ thay đổi.
Trước đây, anh ta có tính tình nhu nhược, làm chuyện gì cũng không tự tin, trung thực, thường xuyên bị bắt nạt.
Nhưng bây giờ, anh ta đã tự tin hơn rất nhiều, tính tình cũng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều!
Sự thay đổi này không phải là ngẫu nhiên.
Ly hôn với Lâm Nguyệt Nguyệt, sự sỉ nhục từ bạn học cũ, sự khinh thường từ nhà họ Dương, kiêng kị Mãnh Hổ, mọi việc như vậy.
Tất cả đã khiến anh ta hiểu rõ đạo lý
Đàn ông, không thể nghèo, chứ đừng nói đến việc không quyền không thể.
Nghĩ hồi lâu, Tần Duy lại nghĩ tới ngày mai là sinh nhật ông Lâm.
Mặc dù nhà họ Lâm nợ anh ta rất nhiều nhưng không liên quan gì đến ông Lâm, trong suốt hai năm nhà họ Lâm đến thăm.
Ông Lâm luôn đối xử tốt với anh ta!
Nghĩ đến đây, Tần Duy lấy từ trong túi ra một miếng ngọc.
Đó là miếng ngọc tướng quân mà Lệ Nho Sinh đã đưa cho anh ta trước đây.
Miếng ngọc này bị nhiễm sát khí, nếu tùy tiện đeo vào sẽ gây tổn hại lớn cho cơ thể.
Nhưng như biết sử dụng huyền thuật để cải thiện, thanh trừ sát khí, miếng ngọc này sẽ biến thành bảo bối.
Anh ta vuốt miếng ngọc tướng quân, linh khí trong tay dâng trào, một luồng khí đen từ trong ngọc tướng quân bị ép ra ngoài.
Đây chính là sát khí!
Sau khi sát khí bị đẩy ra ngoài, toàn bộ miếng ngọc tướng quân lập tức trở nên tinh khiết hơn rất nhiều, trong suốt như pha lê, cầm trên tay có cảm giác mát lạnh.
Dường như cả người đều có thể ổn định, cảm thấy thư thái và vui vẻ, vô cùng thoải mái.
Làm xong việc này, anh ta cho miếng ngọc vào hộp quà và chuẩn bị tặng cho ông Lâm làm quà vào ngày mai.
Biên giới Hoa Hạ.
Mạc Bắc!
Nơi này quanh năm tuyết rơi dày đặc, gió lạnh cắt da, gió lớn gào thét!
Hàng vài triệu binh sĩ Hoa Hạ đang đóng quân ở đây!
Hàng vài triệu quân đội đang đóng quân ở biên giới, bảo vệ hòa bình cho Hoa Hạt
Trong đêm tối, tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ lạnh lẽo, nước nhỏ giọt biến thành băng!
Tướng quân mặc quân phục, là một người đàn ông cao lớn với bộ râu và mái tóc bạc trắng, thẳng lưng như một nhãn hiệu. Đôi mắt anh thâm thuý sâu thẳm như bầu trời đầy sao, nhìn về phía nam, đầy nhung nhớ.
Ông ta, là chiến thần duy nhất của quân đội Mạc Bắc!
Tần Thiên!
Ông ta canh giữ biên giới, trong ba mươi năm qua, chưa từng rời khỏi biên giới nửa bước!
Sự tồn tại của ông ta đã uy hiếp vô số nước nhỏ địch nhân, bọn họ cũng không dám vượt qua dù chỉ nửa bước!
Ông là linh hồn quân sự của một đất nước!
Một người đàn ông trung niên mặc quân phục khoảng ba mươi tuổi nhìn theo phía nam với ánh mắt phức tạp, nhẹ nhàng nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất