Lúc này, Dương Đình Lâm và Trần Tuệ Hòa cũng đã nhận ra rằng, Tần Duy tới đây hoàn toàn là muốn tới gây chuyện!
Hiện tại, Tiết Hải Sâm thẹn quá hóa giận, đây chính là một mối nguy vô cùng lớn đối với nhà họ Dương.
Vì sao hai người bọn họ muốn gọi Dương Nhã Tinh tới đây, còn không phải là vì muốn nhận được sự tha thứ từ Tiết Hải Sâm sao?
Hiện tại không chỉ không không lấy lòng đối phương, mà còn vì tên khốn kiếp Tần Duy này mà đắc tội với đối phương!
Nghĩ tới đây, Dương Đình Sâm giận dữ vô cùng.
“Tần Duy, rốt cuộc cậu muốn làm gì! Ai bảo cậu đắc tội cậu Tiết hả!”
Dương Đình Lâm hạ thấp giọng, rống giận với Tần Duy.
Tần Duy nhún vai: “Bác trai, con mắt nào của bác thấy cháu đắc tội Tiết Hải Sâm thế?”
“Cậu!”
Dương Đình Lâm tức giận tới mức mặt mũi vặn vẹo.
“Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu cút đi ngay cho tôi!”
“Ba, ba có thể nói chuyện khách khí một chút không, con nói cho ba biết, Tần Duy đi, con cũng sẽ đi theo anh ấy!”
Dương Nhã Tinh nói.
Dương Đình Lâm tức tới mức khóe mắt giật liên hồi.
“Dương Nhã Tinh, rốt cuộc con có biết mọi chuyện hiện tại đã nghiêm trọng tới mức nào rồi không, hạng mục của khu Vạn Phong liên quan trực tiếp tới sự tồn vong của nhà họ Dương đấy!”
“Con thì hay rồi, vì tên phế vật này mà liên lụy cả gia tộc! Dương Nhã Tinh, có phải con muốn ba tức chết không!”
Dương Đình Lâm gắn giọng, hét lên.
Sắc mặt Dương Nhã Tinh khó coi, nói: “Muốn đổ tội thì sợ gì không có lý do chứ! Ba à, hạng mục khu Vạn Phong vốn dĩ chính là một quyết sách sai lầm của gia tộc ngay từ đầu, đặt hết trứng gà vào cùng một rổ, hiện tại xảy ra vấn đề thì chạy tới trách con, từ đầu tới cuối, rốt cuộc con đã làm gì sao?”
Cảm xúc của Dương Nhã Tinh cũng bắt đầu bùng nổ.
Sắc mặt Dương Đình Lâm lại âm u một cách khó hiểu.
Đúng vậy, hiện tại nhà họ Dương lâm vào cảnh khó khăn, đều là vì bị hạng mục khu Vạn Phong liên lụy.
Hiện tại tình thế tiến thoái lưỡng nan, kéo cả nhà họ Dương vào vũng lầy.
Chung quy là do họ quá mạo hiểm, kéo cả rổ trứng.
“Rõ ràng bây giờ con có thể giúp đỡ và trì hoãn cho gia tộc, nhưng con đã làm gì, vì tên phế vật này, sẵn sàng hy sinh cả gia tộc!”
“Đừng quên, con vẫn là người nhà họ Dương!”
Dương Đình Lâm càng nói càng tức.
Cảm xúc của Dương Nhã Tinh cũng ngày càng bùng nổ.
Tần Duy lên tiếng, cười giễu một tiếng: “Một gia tộc khổng lồ lại muốn dựa vào một người phụ nữ, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì mấy người không thấy xấu hổ sao?” “Im miệng, nơi này không tới lượt cho cậu xen mềm vào!”
Dương Đình Lâm lạnh lùng quát.
Đối với ông ấy, Tần Duy mới chính là đầu sỏ gây ra tội!
Không có anh, nhà họ Dương cũng sẽ không như thế, cả gia tộc bọn họ cũng không rơi vào thế bị động như vậy!
“Lời nói không hợp nhau nên dù nói nửa câu cũng thấy nhiều, ông chú, chúng ta đi!”
Dương Nhã Tinh không muốn ở lại đây nữa, kéo tay Tần Duy muốn rời đi.
“Con dám, nếu con dám đi, ba sẽ không có đứa con gái là con nữa!”
Dương Đình Lâm uy hiếp.
Cách đó không xa, Tiết Hải Sâm với vẻ mặt âm trầm, trong lòng còn tràn ngập lửa giận.
Anh ta không ngờ rằng, bản thân lại bị tên phế vật Tần Duy này làm nhục ngay trên chính sân nhà của mình.
“Cậu Tiết, anh đừng nóng giận, em có cách giúp anh đối phó với tên phế vật đó!”
Đúng lúc này, một người phụ nữ bước tới, nói nhỏ gì đó bên tai Tiết Hải Sâm.
“Được, cứ làm theo lời của cô đi.
Người phụ nữ mỉm cười, nâng ly rượu, sau đó bước về phía Tần Duy.
“Chào mọi người, tôi có được vinh hạnh uống một ly với mọi người không?”
Người phụ nữ đó đi tới trước mặt đám người Tần Duy, giơ ly rượu vang đỏ trong tay.
Nhìn thấy có người đi tới, Dương Đình Lâm cũng dần bình tĩnh, không nói gì thêm.
Mọi người đều thất thần nâng ly rượu, uống một ly với người phụ nữ này.
Sau khi uống rượu xong, người phụ nữ này xoay người chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, cô ta vấp chân, cơ thể bỗng nhiên ngã về hướng Tần Duy.
Tần Duy khẽ nhíu mày, đỡ cô ta, bình thản nói: “Cẩn thận một chút.” “Cảm ơn anh Tần
Khóe miệng của người phụ nữ đột nhiên cười khẩy, lộ vẻ xảo quyệt khó phát hiện, sau đó xoay người rời đi.
“Chúng ta đi thôi”
Dương Nhã Tinh cảm thấy nhàm chán, không muốn ở lại lâu, dẫn Tần Duy chuẩn bị rời đi.
“Được.
Tần Duy gật đầu, cũng chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay vào lúc này, bên trong đột vang lên tiếng hét chói tai của một người phụ nữ.
“Bắt trộm đi, bắt trộm đi!”
Mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy một người phụ nữ chỉ vào Tần Duy, lớn tiếng thét chói tai.
Người phụ nữ này chính là người phụ nữ trước đó đã uống rượu với đám người Tần Duy.
“Chuyện gì đây?”
“Cô bị mất thứ gì?"
Tiết Hải Sâm là chủ nhà nên anh ta cũng là người đứng dậy đầu tiên, hỏi.
“Vừa rồi tôi bị ai đó trộm một chiếc vòng cổ, là của Cartier, có giá hơn mấy trăm triệu đấy.”
Người phụ nữ kia có vẻ lo lắng.
“Vậy cô có nghi ngờ ai đã lấy trộm vòng cổ của cô không?” Tiết Hải Sâm hỏi.
“Là anh ta, chính là Tần Duy kia, vừa rồi chỉ có anh ta chạm vào tôi, nhất định là do anh ta trộm!”
Người phụ nữ chỉ tay vào Tần Duy, tức giận nói.
Lúc này Tần Duy nhíu chặt mày.
Vẻ mặt của Dương Nhã Tinh lập tức trở nên khó coi: “Cô đừng có đổ oan cho người khác, sao anh ấy có thể trộm đồ của cô chứ!”
“Tôi dám đảm bảo, nhất định là do anh ta trộm!”
“Trước khi tôi uống rượu với mấy người, chiếc vòng cổ vẫn còn, nhưng sau khi uống rượu xong thì bị mất. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, tôi chỉ tiếp xúc thân thể với mỗi
anh ta, không phải anh ta thì là ai chứ?”
Người phụ nữ nói với vẻ chắc nịch.
“Thanh Thanh, cô chắc chắn chứ? Anh Tần trông tuấn tú lịch sự thế kia, chắc hẳn không phải loại người như vậy đâu?”
Tiết Hải Sâm cười giễu, mắt lại nhìn về phía Tần Duy.
“Cậu Tiết, tôi thật sự không lừa anh, anh xem vừa rồi anh ta còn chuẩn bị rời khỏi đây, rõ ràng là đã trộm vòng cổ của tôi rồi muốn mau chóng rời khỏi hiện trường mà!”
Cô gái tên Thanh Thanh kia cứ khăng khăng là do Tần Duy.
“Cô ăn nói xằng bậy, chỉ là một cái vòng cổ quèn thôi, bọn tôi không hiếm lạ!”
Dương Nhã Tinh lạnh lùng nói, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
“Cô Dương, biết cô không hiếm lạ, nhưng tôi nghe nói Tần Duy này chưa từng trải sự đời, chiếc vòng cổ mấy trăm triệu với anh ta chính là một số tiền khổng lồ đấy” “Cô có thể đảm bảo anh ta không động lòng không?”
Cô gái tên Thanh Thanh kia trầm giọng nói.
Lúc này Tiết Hải Sâm lộ ra vẻ khó xử.
Anh ta nói: “Người anh em họ Vương à, thật ra bản thân tôi tin anh không phải người như vậy.
“Nhưng dù sao đêm tiệc hôm nay cũng là do tôi tổ chức, Thanh Thanh là khách mời của tôi, tôi không thể nào không cho cô ấy một lời giải thích được.
“Nếu không như vậy đi, anh phối hợp với tôi một chút, để tôi lục soát túi anh. Nếu không tìm được, vậy đương nhiên có thể chứng minh người anh em họ Tần này trong sạch”
Vừa nói xong, Tần Duy đã cau mày lại.
Anh không phải tên ngốc.
Nếu suy nghĩ lại, anh có thể đoán Tiết Hải Sâm đang giở trò gì.
“Không cần, nếu như tôi đoán không sai, quý cô này đã vứt vòng cổ vào trong túi áo tôi.
Nói xong, Tần Duy lấy ra một chiếc vòng cổ vàng từ trong túi.
Nhìn thấy chiếc vòng cổ, cả hiện trường tiệc tối đều trở nên ồn ào.
“Quả nhiên vòng cổ của tôi là do anh trộm, cái tên ăn trộm nhà anh, mau trả nó lại cho tôi!”
Người phụ nữ kia lớn tiếng thét.
Tiết Hải Sâm nói với vẻ vô cùng châm biếm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất