Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Ngày hôm nay là một ngày lành đối với nhà họ Lâm. 

Mấy hôm trước, Lý Long lấy được một dự án gia công phần mềm cho tập đoàn Tứ Hải. 

Nghe nói, một khi ký hợp đồng thì lợi nhuận ít nhất cũng đến một nghìn năm trăm tỷ. 

Vì chuyện này nên Lâm Thiết Hàn cũng ké được một một phần lợi nhuận, dốc hết toàn bộ tài sản gom góp đủ ba trăm tỷ để đầu tư theo. 

Tối hôm nay chính là lúc Lý Long và Kim Mặc Nhiên của tập đoàn Tứ Hải đàm phán ký kết hợp đồng. 

Lý Long đặt một phòng riêng sang trọng. 

Anh ta dẫn theo mấy người Lâm Nguyệt Nguyệt, Lâm Thiết Hàn, Từ Linh đến tham gia lần đàm phán ký hợp đồng này. 

Ngồi đối diện bọn họ là Lý Mặc, người chịu trách nhiệm dự án của hội thương mại Tứ Hải. 

Lý Long có thể lấy được dự án này là nhờ có Lý Mặc giúp sức. 

Lý Mặc là chú của anh ta, có ông ta trong ngoài phối hợp nên Lý Long mới thuận lợi lấy được dự án này. 

"Chú Lý, chú có mang hợp đồng đến không?" 

Lý Mặc mỉm cười, nâng ly lên nói: "Đã mang đến rồi, chỉ chờ ký tên thôi." 

Ông ta cười nói rồi lấy một bản hợp đồng ra. 

"Ký tên xong là dự án sẽ là của cháu, làm cho tốt vào đấy. Cái khác chú không dám bảo đảm, trong vòng nửa năm kiếm một nghìn năm một nghìn tám trăm tỷ cũng không khó đâu." 

Lý Mặc cười bảo. 

Lý Long nghe thấy thế thì cực kỳ kích động. 

Đây là hợp đồng lớn mấy nghìn tỷ đấy. 

Vì để lấy được dự án này mà anh ta phải chuẩn bị đủ thứ. 

Số tiền bỏ ra không thể nào dưới mấy trăm tỷ. 

Nhưng công lao bỏ ra không phụ lòng người, cuối cùng cũng lấy được hợp đồng. 

Cả nhà Lâm Thiết Hàn cũng cực kỳ kích động. 

Nhà họ Lâm bọn họ cũng đầu tư ba trăm tỷ. 

Đến lúc đó chia lợi nhuận cũng có thể lấy được ba trăm sáu trăm tỷ. 

Dù sao tập đoàn Tứ Hải cũng nhiều tiền, bình thường dự án có liên quan đến bọn họ đều có thể kiếm được lợi nhuận mà không bị lỗ. "Chú Lý, hợp tác vui vẻ!" 

Sau khi Lý Long ký tên xong, anh ta nâng ly lên chúc mừng. 

Hợp đồng lớn mấy trăm tỷ này cứ thế ký kết xong. 

Mọi người hết sức phấn khởi, cực kỳ kích động. 

Đặc biệt là ba người Lâm Thiết Hàn, Lâm Nguyệt Nguyệt, người nào cũng rất phấn khích, thế này là sắp sửa phát tài rồi! 

Có con rể tốt như này, nhà họ Lâm cần gì phải lo không thịnh vượng nữa! 

"Chú Lý, đã ký hợp đồng xong rồi, cháu có đặt một nhà hàng, chúng ta cùng đi chúc mừng thôi. 

Lý Long cười nói. 

Nói xong mấy câu này, mấy người đến nhà hàng. 

Vừa ra khỏi phòng riêng, trùng hợp thế nào lại nhìn thấy hai người Tần Duy và Quách Phàm đi về mấy người ở hành lang. "Mẹ nó đúng là đen đủi, sao lại đụng trúng tên rác rưởi này thế!" 

Sắc mặt Lâm Nguyệt Nguyệt lập tức trở nên âm u, nói bằng giọng lạnh lùng. 

Từ Linh nhìn thấy Tần Duy là lại nhớ đến nỗi sỉ nhục sáng hôm nay phải chịu. 

Cơn tức lập tức bùng lên! 

Nghiến răng nghiến lợi căm hận, ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tần Duy. 

Sắc mặt Lý Long cũng âm u lạnh lẽo, không biết vì sao lần nào đụng phải tên khốn nạn Tần Duy này là không có chuyện gì tốt xảy ra. 

Quách Phàm chú ý thấy bầu không khí có gì đấy không ổn, cậu ta nhíu mày hỏi: "Anh Duy, bọn họ là ai thế?" 

Sắc mặt Tần Duy bình tĩnh, cười nói: "Nhà vợ cũ của tôi đấy." 

Lúc này Quách Phàm mới hiểu ra, sắc mặt cũng không khỏi lạnh lùng đi đôi chút. 

Cậu ta đã được nghe kể về một số chuyện Tần Duy đã từng trải qua. 

Đương nhiên cậu ta cũng biết cả nhà này không phải người tốt lành gì. 

"Ai là vợ cũ của anh, anh là cái thá gì, đừng có mà nói linh tinh, Lâm Nguyệt Nguyệt tôi không dính dáng gì đến anh hết!" 

Nghe thấy hai từ vợ cũ, Lâm Nguyệt Nguyệt lập tức nổi cáu! 

Đối với cô ta, cuộc hôn nhân với Tần Duy là nỗi sỉ nhục của cả đời cô ta! 

Tần Duy mỉa mai: "Lâm Nguyệt Nguyệt, giờ mới được bao lâu đâu mà cô đã quên sạch chuyện chúng ta từng kết hôn thế, cô đúng là bạc tình bạc nghĩa. Tôi thấy một con chó còn có trí nhớ tốt hơn cả cô đấy. 

Anh nói xong câu này, cơn giận của Lâm Nguyệt Nguyệt càng dữ dội hơn. 

"Tên rác rưởi này, anh dám chửi tôi!" 

"Tên khốn nạn, anh muốn chết à!" 

Nói xong, cô ta vội vàng nói với Lý Long: "Ông xã, tên rác rưởi kia chửi em, anh mau dạy cho anh ta một bài học hộ em đi!" 

Sắc mặt Lý Long hơi khó chịu, chỉ vào Tần Duy nói: "Cậu im mồm cho tôi! Bây giờ ông đây không có sức đâu để lãng phí thời gian với cậu, biết điều thì mau cút đi!" 

Bây giờ anh ta phải làm chuyện lớn, không có thời gian đâu để để ý đến tên rác rưởi Tần Duy này. 

Quách Phàm lập tức khó chịu: "Anh nói chuyện kiểu gì thế, đây là nhà của anh à, anh bảo ai cút là người đấy phải cút đúng không?" 

Sắc mặt Lý Long càng mất kiên nhẫn hơn, con chó con mèo nào cũng dám quát tháo trước mặt anh ta à? 

Mà lúc này Từ Linh cười mỉa, biểu cảm đầy sự mỉa mai: "Tần Duy, cậu đừng có tưởng bây giờ cậu có chút tiền là không cần biết bản thân họ gì!" 

"Đồ ăn hại thì vẫn hoàn ăn hại thôi, có cho cậu nhiều tiền nữa thì cậu cũng không thay đổi được bản chất ăn hại đấy đâu!" 

"Hơn nữa tôi nói cho cậu biết, nhà họ Lâm bây giờ không còn là nhà họ Lâm lúc trước nữa!" 

"Sau này nhìn thấy chúng tôi thì tốt nhất cậu nên chú ý chút đi!" 

Sắc mặt Từ Linh lạnh lùng như băng nói. 

Tần Duy nghe thấy thế thì khoé môi hơi nhếch lên, cười mỉa: "Ồ? Ý của bà là nhà họ Lâm sắp sửa phát tài rồi à?" 

Từ Linh cực kỳ đắc ý nói: "Tôi nói cho cậu biết, bây giờ nhà họ Lâm đã hợp tác với tập đoàn Tứ Hải rồi." 

"Không bao lâu nữa nhà họ Lâm chúng tôi sẽ lên như diều gặp gió, trở thành danh gia vọng tộc có danh tiếng hiển hách ở Trung Hải.” 

"Ha ha, Tần Duy cậu có leo lên được nhà họ Dương thì có sao chứ? Trong mắt nhà họ Lâm, chẳng phải cuối cùng cậu vẫn chỉ là một tên rác rưởi" 

Trong mắt Từ Linh, hợp tác với tập đoàn Tứ Hải là một chuyện cực kỳ đáng để khoe khoang. 

Đặc biệt là khoe khoang trước mặt Tần Duy, bà ta cảm thấy cực kỳ có cảm giác thành tựu. 

"Tập đoàn Tứ Hải?" 

Tần Duy nghe thấy vậy thì hơi nhíu mày. 

Nhìn thấy biểu cảm nhà quê của Tần Duy, Từ Linh càng cười mỉa mai hơn: "Một tên rác rưởi như cậu không biết hội thương mại Tứ Hải cũng bình thường thôi." 

"Tôi nói cho cậu biết, hội thương mại Tứ Hải là doanh nghiệp lớn nhất Trung Hải, là doanh nghiệp lớn mạnh đứng thứ 500 thế giới!" 

"Cũng đúng, đối với một tên rác rưởi như cậu, trong mắt một người bình thường như cậu công ty lớn như này cao không thể với như thần linh!" 

"Mà nhà họ Lâm lại sắp sửa được hợp tác với tập đoàn Tứ Hải, không lâu nữa nhà họ Lâm sẽ lên như diều gặp gió. Sau này, không phải không có khả năng sẽ vượt qua nhà họ Dương!" 

Từ Linh càng nói càng vui. 

Đây chính là thứ bà ta muốn! 

Bà ta rất muốn nhìn thấy Tần Duy lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, hâm mộ, không cam tâm, tức giận... 

Nhưng tất cả chuyện này không xảy ra... 

Sắc mặt Tần Duy kỳ lạ, anh hỏi lại: "Bà có chắc là bà đang nói đến hội thương mại Tứ Hải không thế?" 

Từ Linh tưởng Tần Duy không tin bà ta. 

Cơn tức lập tức bùng lên! 

"Cậu có biết người đứng cạnh tôi là ai không?" 

"Ông ấy là người chịu trách nhiệm dự án của hội thương mại Tứ Hải! Chú của Lý Long, con rể của tôi!" 

"Bây giờ cậu đã tin chưa!" 

Từ Linh liên tục cười mỉa. 

Nói xong câu này, trên mặt Lý Long cũng đầy kiêu ngạo và tự hào. 

Anh ta nâng đôi bờ mi, cười mỉa nói với Tần Duy: "Tần Duy, tôi muốn cậu biết, sức mạnh của bản thân mới là sức mạnh thật sự!" "Ông đây có nền tảng, có mối quan hệ, có tài chính có thể đè bẹp được tất cả của cậu!" 

"Còn cậu là cái thá gì mà cũng muốn cạnh tranh với tôi?" 

"Tôi nói cho cậu biết, tên rác rưởi như cậu có liếm ngón chân cho tôi cũng chẳng đủ tư cách đâu!" 

Lâm Nguyệt Nguyệt cũng cười khẩy: "Tần Duy, anh nhớ đấy, đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Không lâu nữa anh sẽ phát hiện ra giữa anh với nhà họ lâm của tôi là khoảng cách xa xôi không thể với tới!" 

"Rác rưởi, mãi mãi chỉ là rác rưởi!" 

Nhà bộ dạng đắc ý của nhà họ Lâm, sắc mặt Tần Duy càng kỳ lạ hơn. 

Nhưng Quách Phàm lại không chịu nổi chuyện Tần Duy bị đám khốn nạn này sỉ nhục. 

eyJpdiI6InR4MFRyb3FzZXVGeWZEWXBOZnBRTnc9PSIsInZhbHVlIjoiSUlaMnRsTHRIcFErRTdIdVUwRFhlMjF6dytqWDdaMGZlMlNRUFBtRnhTRUVNUkt0VytYekY5enI3eGltYUVvTEVERmxXTTdWYnJoZ0UxQkg2NUk2a3JMb2Q5bkdlOEFZcVNUXC9LSDV2ZjFKRTZnSXZcL1RJemVQYUxHSU9EXC9ZaUEiLCJtYWMiOiJiNTc2YWE3MTNjMmYwZWY0MTQwNTYwZGI4YzcwZTE3OTEzM2UwOGM3ZDBhY2NjOTY1YjZkNTAxNGQ2NzRiNWZlIn0=
eyJpdiI6Ik5HN285aEp2VGh4ekZtNnlScmVNbXc9PSIsInZhbHVlIjoiZzZVQ2dDeWpqdUpDRE45SnZyTmJaNTZQMUk5SURyM0NNbFhsWFBXV0NlamZuZGpsYlZuRngzSVNRK0VpTkNYWk9RdFE2cm5aYUhNU1V1dFRFTHNYc1NzcVJBVXFHMUEyTUNCWlZzZ0p3emc2YmJOUHZIVGtlNEJBeXVoUTZ5YzIxblwvbTFqZElZYlpsdlZ1RnF2dHhJR0lTb0MybUx6ZFNVS0pwNTg3UzlQelQwc3A4Y2ZsWUdlWmsxWHU1YmJOSXVtNUsxUmhlM1dlMEdUXC9CbjVyYXZRPT0iLCJtYWMiOiJkNGY3MTU5MDA2MDU4ZDMwZGJkNTYyMGRkMTJmOGJiOGFiZTZlYThkYWFmYzMwZTk2NzYzMzAzOTM3MzM0NmM2In0=

Cậu ta siết chặt nắm đấm, khuôn mặt đầy tức giận, muốn ra tay.

Ads
';
Advertisement