Dương Khai vốn cũng muốn đuổi theo Vân Phi Bạch và Chu Nhã, nhưng hắn lại bỗng nhiên nhíu mày một cái, giương mắt nhìn về phía bà chủ. Một chớp mắt sau đó, hắn thu hồi thần thông Pháp  

 

Tướng, thân hình thoắt một cái, ngăn ở trước người bà chủ.    

 

Bà chủ diện một thân Xích Hồng chiến giáp, hai tay cầm kiếm, tư thế hiên ngang, thế nhưng một đôi mắt đẹp đã biến thành một mảnh đỏ thẫm, cả người trên dưới tỏa ra Yêu Khí lẫm liệt.    

 

Thấy Dương Khai cản đường ở phía trước, nàng thế mà lại không thèm để ý, chỉ nhấc lên một kiếm bổ tới!    

 

Dương Khai nhấc thương chặn lại, một tiếng nổ thật lớn vang lên, Dương Khai lui nhanh về sau mấy trăm trượng, còn bà chủ chỉ hơi lay động một cái, sau đó lại vọt tới nhanh như chớp, song thủ đại kiếm biến thành một đạo gió lốc, ầm ầm càn quét về phía Dương Khai.    

 

Đây là lần đầu tiên Dương Khai nhìn thấy bà chủ như thế, vừa nãy hắn chỉ cảm thấy trạng thái của bà chủ có hơi không đúng nên mới ngăn nàng lại, để cho nàng nghỉ ngơi rồi tính, ai ngờ nàng ta lại có chút lục thân bất nhận như vậy.    

 

Ánh mắt Xích Hồng xẹt qua trên chiến giáp, Dương Khai khẽ nhíu mày, trong lòng biết chiến giáp này tuyệt đối có vấn đề, hình như bên trong chiến giáp này tích chứa một lượng Yêu Khí kinh khủng, ảnh hưởng đến thần trí của bà chủ, nếu không nhanh chóng đánh thức nàng, nàng rất có thể sẽ bị Yêu Khí đồng hóa hoàn toàn, đến  

 

lúc đó chắc chắn hết cách xoay chuyển.    

 

Lúc này không thể hỏi đám người đầu bếp đây rốt cuộc là chuyện gì, càng không có tâm tư đuổi bắt đám người Chu Nhã đã chạy trốn. Dương Khai chỉ có thể thúc giục uy lực của Thương Long Thương, vừa ngăn cản công kích của bà chủ vừa hô to: "Bà chủ tỉnh lại đi, là ta!"    

 

Bà chủ bỏ qua lời của hắn, Yêu Khí bao phủ trên người càng ngày càng nồng đậm, mỗi một lần công kích đều có vẻ thế đại lực trầm, cho dù là Dương Khai thì cũng cảm giác rất là cố sức.    

 

Phải biết hắn là người có Bán Long Chi Thân dài ba trăm trượng, lực mạnh vô cùng, thân thể yểu điệu của bà chủ vậy mà cũng tích chứa cự lực kinh khủng như thế, quả thực khó có thể tưởng tượng được. Hơn nữa với lực lượng như thế, gánh nặng đối với bản thân nàng nàng cũng tuyệt đối không nhẹ.    

 

Đám người Chu Nhã và Cảnh Thanh bỏ chạy ra xa xa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Khai và Lan U Nhược đánh thành một đoàn, tình cảnh kia kinh tâm động phách, mặc dù không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tuy nhiên bọn họ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.    

 

Bọn họ thật sự sợ rằng Dương Khai và Lan U Nhược sẽ đuổi theo.  

 

Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Phi Bạch phun máu phì phì, huyết thủy bắn ra không ngừng sôi sùng sục, thật giống như tích chứa cực lớn nhiệt lượng, thất kinh hỏi: "Nhị ca thế nào rồi?"    

 

Vân Phi Bạch đưa tay che lại vết thương trên ngực, trong mắt hiện lên vẻ căm ghét: "Kim Ô chân hỏa, là Kim Ô chân hỏa, tiểu tử kia ngưng luyện thượng phẩm lực, oa..."    

 

Trong lúc nói chuyện, hắn lại phun ra một ngụm máu tươi sôi sùng sục.    

 

"Nhị ca cố chịu đựng, chúng ta trở về Huyền Dương sơn, đại ca nhất định có biện pháp hóa giải." Chu Nhã trấn an nói.    

 

Vân Phi Bạch gật đầu, không nói thêm nữa, lặng lẽ thúc giục lực lượng của bản thân áp chế Kim Ô chân hỏa xâm nhập vào bên trong cơ thể, làm cho thương thế không trở nên ác liệt hơn.    

 

Trên Song Tử hồ, đám người vây quanh đầu bếp và nhân viên kế toán cũng chim bay thú chạy, tam đại sơn chủ đã chạy, bọn họ nào còn dám tiếp tục lưu lại, dĩ nhiên là phải đuổi theo đám người Chu Nhã, thối lui về Huyền Dương sơn.    

 

Đầu bếp và nhân viên kế toán cũng không truy kích, hai người bọn họ thế đơn lực cô, nếu như bức bách địch nhân, có khi còn bị giết ngược lại.  

 

Nhìn Dương Khai và bà chủ đánh nhau không rời, đầu bếp tức giận: "Không tốt, bà chủ thần chí không rõ, ngay cả Dương tiểu tử mà cũng đánh, lần này phải làm thế nào cho phải đây?"    

 

Nhân viên kế toán thét: "Dương Khai, chớ có thương tổn bà chủ, nhanh chóng đánh thức nàng đi!"    

 

"Ta biết rồi!" Dương Khai vừa chạy trốn vừa kêu lên, nhưng hắn cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể đánh thức bà chủ, tình huống bây giờ càng trì hoãn thì sẽ càng bất lợi đối với bà chủ, đến lúc đó nếu như xuất hiện tổn thương gì đó không thể vãn hồi thì đúng là to chuyện.    

 

Trong vườn hoa, Hoa Dũng và Thư Mộc Đan trầm mặc nhìn qua Thủy Kính, trong thủy kính kia có hai đạo nhân ảnh tung bay, đánh nhau thiên hôn địa ám, bên ngoài Song Tử hồ đã biến một mảnh hỗn độn, bọn họ khổ cực mấy ngàn năm, bố trí rất nhiều cấm chế bên ngoài Song Tử hồ, cũng bởi vì dư âm của cuộc chiến kia mà bể tan tành không ít.    

 

Một hồi lâu sau, Hoa Dũng mới cười khổ một tiếng: "Chiến đấu giữa Thất phẩm, e rằng bất quá cũng chỉ như vậy thôi?"    

 

Thư Mộc Đan nói: "Lan U Nhược này hình như bị Yêu Khí của Xích Hồng chiến giáp ảnh hưởng, thần trí có hơi thác loạn, lão gia, nếu  

 

muốn ra tay lời, vậy thì giờ phút này chính là cơ hội tốt, nếu như trễ hơn nữa thì e rằng không kịp."    

 

Hoa Dũng trầm ngâm một chút, vuốt cằm nói: "Phu nhân nói có lý, ngươi đi theo ta."    

 

"Ừ." Thư Mộc Đan nhẹ nhàng gật đầu, thu hồi bí thuật thủy kính kia, hai vợ chồng bay lên trời, dắt tay nhau chạy băng băng ra ngoài.    

 

Chỉ một lát sau, sương mù quay cuồng, hai Đại Đảo Chủ của Song Tử Đảo chợt hiển lộ thân ảnh.    

 

Đầu bếp và nhân viên kế toán liếc mắt liền nhìn thấy bọn họ, trong lúc nhất thời tỏ vẻ cảnh giác.    

 

Thư Mộc Đan vội vàng nói: "Hai vị đừng khẩn trương, vợ chồng ta cũng không có ác ý."    

 

Hoa Dũng cũng nói: "Hai vợ chồng ta trước đây đang bế quan tìm hiểu bí thuật, ai ngờ bên ngoài Song Tử Đảo lại có một trận chiến lớn như vậy. Bây giờ tình huống của Lan phu nhân không ổn, vợ chồng ta có một đạo bí thuật có thể hóa giải tình trạng của Lan phu nhân, không biết có nên thi triển hay không."    

 

Đầu bếp và nhân viên kế toán nghe thấy vậy, hai mắt nhìn nhau một cái, mơ hồ hiểu rõ dự định của hai vợ chồng này.    

 

Bà chủ trước đó mang bọn hă ́n đi tới Song Tử Đảo này, muốn mượn  

 

lực lượng của Song Tử Đảo để đối kháng với sự truy kích của Huyền Dương sơn, có điều hai vợ chồng Hoa Dũng lại không muốn nhúng tay vào nước đục này, cho nên mới đóng cửa không ra, bế quan tìm hiểu bí thuật gì đó, bất quá chỉ là nói tránh mà thôi.  

eyJpdiI6Ikl5akFyWnRjaExoelllZUhrRk5KdkE9PSIsInZhbHVlIjoiVUs2RTFMSmlYSnhJeVlENlppTjdPQ0NUKzEreDhpU0xIcDdcL1BmbGcrVkd6SmFIK1lueno1cXpYaXkzaVE1Yk0iLCJtYWMiOiIwNmE5M2MyYjA3Njc2NjAxYWYyNjE1NmM0ZmE2NGZmNzkxNDg1N2U4NzhhYmRhMGRiZGIzM2EwYzNhOTc0OTRmIn0=
eyJpdiI6IjRZZmpVYVh6VjU5SE95Y3RHQTlPRUE9PSIsInZhbHVlIjoiMEFzVHl5czBHbHNQVldMenQ5REk0aG4rSjZZNjlHMWd6NzhHRVYxbjFQOXJRbXJMWHhxQ2pOcDFOemlBekRsTXFzbG5PbVwvekdIM3NSa21hUWRhZzcwQkx2OHNNTktvcVV3TDRFUXQ2QlRDbXNsbEt1YllsVVZGVUFYVFplWDF1Y1BcL2o1SlRodFdTOWdLdU5RNitldXpySHZuZkt4MHgxWm5JZFwvSFZwTjZUQWx6eDZqOUFRZ0FqWWdiZk1lVG1IcUFkOWVDeFE2Z01wSm9abmNGaCtrdkVnU2pWZGhFWTJJOTR0YjVFckUyRitDc0JJUVYxWHcxdU53MDVEMmF4bzVkTXZWb3BDUHJBSmFaUmQweW1YWk5VeGQ1U1dZam1SRDQ1WnlWUlUrbHBnZEVScXZhSldRZ3pvWHhXNk9USlhKeWdDdkxrQWpUbk9IaEFLSm5DK2tBYzBCdlBoamQxS1RxbGVqaWw1M3lWRlBrXC9LcFwvdnZnaXZFU1FtNjY2YzVtVG9odmhtZGZrRnVcL0crUlVCT2NUaHZVMUc4cGFnOFNIRlY1bnlEVnRQYUJwTlpaampHMG1yTjFTcEhJMWNsa3kyQTNJWDFkdnA4Um5YY3NEOFFQTDBkOElCQk51Z3hJdzhwbkx0VFMya0Q5UnZUamttb2UxNStUTTVYOGlBTHpIZmpMQ3M5VGRRY1Y2WFI1Um5qdU8xazN2UXpjZjdBMm5lcFZKNXkwN0FRNVFtMEZIdzJOWnJmdyticDAraGpXdUhcL0hHclZYV2dPY0pvelpQb3dcL3NtU2dZdnloSE9OcjQ1XC9BNXNBWGFmaz0iLCJtYWMiOiI5ZWIyMTFhYTRmNDQyMTNlNTU5ZmFmNTM0NDQxYTUwOTZjMzY1Yzk3NTJlOWEzZTQ1OThjNGIzNGNmM2FmN2M0In0=

Trong lòng như gương sáng, hai người cũng không vạch trần, bây giờ đánh thức bà chủ là việc quan trọng hơn.   

Ads
';
Advertisement