Dương Khai có thể nói là chịu đủ rồi! Bây giờ có cớ rời đi, sao còn nguyện ý lưu lại?
Có điều lão đầu tử giữ hắn không buông, Dương Khai cũng chỉ biết
câm nín. Cặp mắt hắn đảo một vòng, chỉ một ngón tay về phía Nguyệt Hà, nói: "Lão đầu, nếu như ngươi muốn đánh cờ thì tìm nàng là được! Kỳ nghệ Nguyệt Hà cao hơn ta không biết bao nhiêu lần, sẽ làm cho ngươi biết trời này cao bao nhiêu, đất này rộng bấy nhiêu!"
"Ta?" Nguyệt Hà nháy mắt mấy cái, đưa tay chỉ cái mũi của mình.
Dương Khai hất ra cánh tay của Bí Hý, cứng rắn túm lấy Nguyệt Hà kéo tới chỗ ngồi của mình, ý vị thâm trường nói: "Lão đầu tử ưa thích đánh cờ, ngươi bồi hắn đánh!"
"Thế nhưng thiếu gia, ta. . ."
"Cứ quyết định như vậy đi!" Dương Khai không dám lưu lại nữa, sau khi nói xong thì lập tức bỏ chạy.
Để lại Nguyệt Hà và Bí Hý mắt lớn trừng mắt nhỏ với nhau.
Thật lâu sau đó, Nguyệt Hà mới miễn cưỡng cười một tiếng: "Kính xin tiền bối thủ hạ lưu tình!"
. . .
Tinh Thị ngay ở phía trước, Nguyệt Hà đứng trên bầu trời Hư Không Địa đã mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của Tinh Thị. Nói đúng ra, Dương Khai cũng chưa bao giờ tới Hư Không Tinh Thị, càng không biết Tinh Thị nhà mình có quy mô như thế nào, chỉ có điều vào giờ phút này nhìn lại, Tinh Thị này đúng là không ra làm sao, nếu đem
so với Tinh Thị nhị đẳng bình thường thì thậm chí còn hơi có không bằng, chớ đừng nói chi đến việc so sánh với Thiên Điểu Tinh Thị kia.
Có điều Dương Khai tin tưởng, chỉ cần tin tức về Thiên Nguyên Chính Ấn Đan truyền đi, Hư Không Tinh Thị chắc chắn sẽ kín người hết chỗ!
Một đoàn người cấp tốc chạy tới, Dương Khai đưa tay gẩy một cái, mở ra đại trận, đám người kia liền lập tức đáp xuống Hư Không Địa, sau đó hiển lộ ra thân ảnh của đám người Bàng Đoạt.
"Tông chủ!" Bàng Đoạt ôm quyền chào.
Dương Khai gật đầu hỏi: "Tình huống bên kia như thế nào?"
Bàng Đoạt trả lời: "Khi chúng thuộc hạ đến thì Tinh Thị mười không còn một, nhân viên còn thừa lác đác không có mấy, nơi đó đã biến thành một đoàn hỗn loạn, trộm đoạt đánh nện nhìn mãi quen mắt."
Dương Khai gật gật đầu, loại tình huống này nằm trong dự liệu của hắn.
Hư Không Địa bị Bách gia liên minh xâm chiếm , dù là ai thì cũng cảm thấy Hư Không Địa nhất định tiêu đời. Hư Không Tinh Thị này là Tinh Thị trên danh nghĩa của Hư Không Địa, nên ai còn dám tiếp tục ở lại đây, vạn nhất bị Bách gia liên minh đắc thắng trở về gây hấn gây chuyện, vậy thì bọn hắn nhất định sẽ gặp chuyện không may.
Đám thương gia đổ vốn vào Tinh Thị nhao nhao rút đi, số người lưu lại đương nhiên sẽ không quá nhiều.
Chỉ có điều chẳng ai ngờ rằng, Bách gia liên minh lại gãy kích trầm sa tại Hư Không Địa, gần như toàn quân bị diệt, ngay cả minh chủ Thiên Kiếm minh - Khai Thiên lục phẩm Khổng Phong cũng bị Dương Khai chém đầu, thân tử đạo tiêu.
Hư Không Tinh Thị hỗn loạn, thứ nhất là vì mọi người đã không còn hi vọng gì đối với Hư Không Địa, thứ hai là vì không có người duy trì trật tự.
Sau khi đám người Bàng Đoạt chạy tới Hư Không Tinh Thị thì lập tức ra tay chỉnh đốn, mặc dù chỉ mới mấy ngày, thế nhưng trật tự trong Tinh Thị bây giờ đã an ổn xuống, chỉ có đièu nhân khí rải rác, nếu chiếu tình huống này mà phát triển tiếp, vậy thì không bao lâu, thương hộ trong Tinh Thị sẽ rút đi toàn bộ, đến lúc đó Hư Không Tinh Thị nhất định sẽ chỉ còn trên danh nghĩa.
Chẳng qua hiện nay Dương Khai đã di chuyển Hư Không Địa đến đây, trong tay lại nắm giữ thể loại đại sát khí như Thiên Nguyên Chính Ấn Đan, khôi phục nhân khí cho Tinh Thị chỉ là sự tình sớm muộn mà thôi.
Bàng Đoạt lại nói: "Kim Quang ổ, Phi Hạc môn và các tông môn khác
cũng đều nghe lệnh đến đây. Bọn họ mang theo một chút linh địa, đang mở rộng quy mô Tinh Thị, e rằng không bao lâu sau là có thể hoàn thành."
Dương Khai gật gật đầu: "Vất vả bọn hắn, Nhị tổng quản!" Biện Vũ Tình tiến lên một bước nói: "Có thuộc hạ."
"Sau này cho bọn hắn một chút bồi thường, Hư Không Địa không làm sự tình lấy mạnh hiếp yếu kia."
Tuy nói bảy nhà hạ tông kia kính ngưỡng Hư Không Địa như thần linh, dù bọn họ không bồi thường thì bọn hắn cũng không dám buông lời oán giận gì. Thế nhưng linh địa mà bọn hắn mang tới đều là do mỗi người cắt ra từ trong tổng đàn của bọn họ, sẽ tổn thương nội tình tông môn của mỗi người bọn họ, vì vậy việc bồi thường một ít gì đó cũng không thể thiếu được.
Biện Vũ Tình lĩnh mệnh.
Trong lúc nói chuyện, Tinh Thị đã gần ngay trước mắt.
Hư Không Địa to lớn như vậy từ trong hư không thẳng tiến đi tới, võ giả trong Tinh Thị tất nhiên không có khả năng không nhìn thấy, sau đó bọn hắn đều lập tức khiếp sợ không thôi, có kẻ nhát gan thậm chí
đã bỏ trốn mất dạng, sợ Hư Không Địa đụng vào Tinh Thị, đến lúc đó bọn hắn nhất định là bị tai bay vạ gió, đám võ giả còn lại mặc dù
vẫn còn đang quan sát, nhưng cũng đều bày ra tư thái nếu thấy tình thế không ổn thì sẽ ngay lập tức chạy trốn.
Cũng may tốc độ lao vùn vụt của Hư Không Địa càng ngày càng chậm, khi còn cách Tinh Thị khoảng trăm dặm thì liền chậm rãi ngừng lại. Tình hình như thế, cũng làm cho những võ giả chuẩn bị chạy trốn trong Tinh Thị âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng cục diện trước mắt này, thực sự làm cho bọn hắn không ngờ tới, không biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Có điều khi nhìn thấy rõ cự quy bên dưới Hư Không Địa kia thì bọn họ lại khiếp sợ không thôi một trận.
Chân thân của Bí Hý đã hiển lộ, cũng liền lười nhác lại ẩn giấu đi, dù sao sớm muộn cũng sẽ bị người ta biết, ẩn tàng cũng không có ý nghĩa gì. Bất quá cự quy này chở theo một khối Linh Châu lớn như vậy xuyên thẳng qua hư không, thực sự vạn năm khó gặp, làm cho người ta nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Khi đám võ giả trong Tinh Thị đang châu đầu ghé tai với nhau thì một đoàn người bỗng nhiên bay ra từ trong Hư Không Địa, bước đi thẳng về phía Tinh Thị, người dẫn đầu tất nhiên là Dương Khai, bên cạnh còn có đông đảo Khai Thiên tùy hành, thanh thế to lớn.
Trước mắt bao người, đám người Dương Khai nhanh chóng bay tới
chỗ Tinh Thị, ánh mắt quét xuống, Dương Khai thu hết tình hình của Tinh Thị vào trong đáy mắt. Tình huống của Tinh Thị bây giờ không được tốt lắm, nhưng cũng không quá hỏng bét, bất quá hắn cũng không quá để ý, mặc kệ Tinh Thị bây giờ như thế nào, về sau cứ từ từ phát triển là được.
Một cái lão già choai choai cả gan đi ra từ trong đám người, ôm quyền nói: "Thì ra là Vân đại nhân trở về, lão hủ bái kiến Vân đại nhân!"
Vân Tinh Hoa đứng sau lưng Dương Khai không xa ngước đầu nhìn lên, liền nhìn thấy được người quen. Hắn quản lý Tinh Thị này cũng được một đoạn thời gian, cũng coi như quen biết với mấy vị thương gia này. Hắn nghiêng mắt nhìn Dương Khai một chút, thấy Dương Khai bất động thanh sắc, lúc này mới gật đầu nói: "Thì ra là Đồng chưởng quỹ!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất