Tên Khai Thiên của Vạn Ma Thiên kia cười gằn, nói: "Sắp chết đến nơi mà còn dám khoe khoang tâm cơ!"    

 

 

Lời này vừa dứt, hai người liền bỗng nhiên cùng nhau biến sắc, cấp tốc thối lui về phía sau, kinh nghi bất định dò xét bốn phía, bộ dạng giống như gặp phải đại địch.    

 

Chúc Cửu  m cũng dừng động tác lại, thở ra một hơi thật, tâm tình biệt khuất không gì sánh được. Nếu như nàng khôi phục lại lực lượng đỉnh phong, hai người trước mắt kia căn bản không thể nào là  

 

đối thủ của nàng, tất nhiên không cần phải chiến đấu khổ cực như vậy, có điều nàng muốn triệt để khôi phục thì ít nhất cũng còn cần ba năm năm năm.    

 

Nàng vừa rồi đã hạ quyết tâm, nếu như tình huống không ổn, vậy nàng liền mang theo Dương Khai và Phiến Khinh La lập tức bỏ chạy. Với bản lãnh của nàng, nếu như thật lòng muốn bỏ chạy thì hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia cu ̃ng không có cách nào giữ nàng lại.    

 

Nàng là người hộ đạo của Dương Khai, bất kể như thế nào cũng phải bảo hộ sự an toàn của Dương Khai. Phiến Khinh La có Thiên Nguyệt Ma Chu huyết mạch, nàng tất nhiên cũng muốn đảm bảo, về phần sống chết của những người khác, nàng đúng là không thèm để ở trong mắt.    

 

Có điều nếu làm vậy, sau đó nàng chắc chắn sẽ bị Dương Khai phàn nàn và giận mắng.    

 

Cũng may bây giờ nguy cơ rốt cuộc được giải trừ, khẽ buông lỏng tâm tình, nàng ta cắn răng nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự không đi ra, muốn làm rùa đen rút đầu, có bản lĩnh tránh cả một đời a!"    

 

Ở bên ngoài chiến trường, đám người Dương Khai nhìn mà không hiểu ra sao. Bọn hắn đều thấy rõ cục diện vốn tràn ngập nguy hiểm của Chúc Cửu  m, ai cũng không biết vì sao hai vị Khai Thiên  

 

thượng phẩm kia lại bỗng nhiên thối lui, hơn nữa còn thay đổi sắc mặt.    

 

Bây giờ Chúc Cửu  m lại nói ra những lời này, thực sự làm cho người ta khó hiểu.    

 

Có điều rất nhanh sau đó, Dương Khai liền tỏ vẻ cổ quái, hắn ẩn ẩn cảm giác được một cỗ khí tức giống như cả Hư Không Địa sống dậy trong nháy mắt này vậy, hơn nữa khí tức này cũng làm cho long mạch của hắn hơi nhảy lên một cái. . .    

 

"Ai nha tiểu nữ oa nhà ngươi, nhảy tới nhảy lui trên đầu lão phu, làm cho lão phu thật đau đầu a." Một giọng nói già nua bỗng nhiên truyền vào trong tai của mọi người, ngay sau đó, một thân ảnh thấp bé đột ngột xuất hiện cách Chúc Cửu  m không xa. Thân ảnh này xuất hiện một cách vô cùng quỷ dị, phảng phất giống như trước đó hắn đã đứng ở nơi đó vậy, thế nhưng tất cả mọi người đều không nhìn thấy. Chẳng những Dương Khai như thế mà ngay cả hai vị Khai Thiên thất phẩm kia cũng như thế.    

 

"Còn phải nói sao, không rụt đầu, vậy còn gọi là rùa đen sao?" Thân ảnh thấp bé lại nói một câu.    

 

Chúc Cửu  m hừ lạnh một tiếng, nàng thân là Thánh Linh, bây giờ mặc dù trông có vẻ trẻ tuổi mỹ mạo, thế nhưng đã sống không biết  

 

bao nhiêu năm ở trong Thái Khư cảnh. Người ta dửng dưng gọi nàng là tiểu nữ oa, Chúc Cửu  m thế mà lại không có ý phản bác.    

 

Dương Khai sắc mặt cổ quái nhìn qua thân ảnh thấp bé vừa xuất hiện kia. Đó là một lão già râu tóc bạc trắng trên 80 tuổi, khuôn mặt hiện đầy nếp nhăn, gần đất xa trời, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hết đi, lưng còng eo cong, trong tay cầm một cây quải trượng cao cỡ nửa người. Điều làm người ta chú ý chính là, sau lưng của hắn còn mang một cái mai rùa nặng nề, trên mai rùa kia có khe rãnh giao thoa, đồ văn huyền diệu, giống như chứa đựng đại đạo chí lý.    

 

Phát giác được Dương Khai đang nhìn hắn, lão già trên 80 tuổi lưng còng eo cong, giống như sẽ lập tức chết đi này quay đầu nhìn về phía Dương Khai, còn mỉm cười với hắn.    

 

Nhìn thấy bộ dạng của hắn, kết hợp với khí tức trên người hắn và sự dị động của huyết mạch trong người mình, Dương Khai hai mắt tỏa sáng!    

 

"Lại là một tôn Thánh Linh?" Ánh mắt của tên Khai Thiên thượng phẩm của Vạn Ma Thiên hơi co lại, vô cùng kiêng kỵ nhìn qua lão già thấp bé kia. Hư Không Địa nho nhỏ cất giấu một tôn Thiên Nguyệt Ma Chu đã đủ làm cho người ta giật mình, hắn làm sao cũng không ngờ rằng còn có vị Thánh Linh thứ hai!    

 

Chỉ có điều vào giờ phút này, tôn Thánh Linh kia không lộ chân  

 

thân, hắn cũng không thể nào phán đoán ra đối phương rốt cuộc thuộc tộc nào, cũng may mai rùa trên người đối phương thực sự dễ thấy, làm cho hắn không khỏi có rất nhiều phỏng đoán.    

 

Đơn độc một vị Chúc Cửu  m, hai vị Khai Thiên thượng phẩm liên thủ còn có chút ưu thế, thế nhưng nếu lại thêm một vị Thánh Linh thì bọn hắn sẽ tuyệt đối không có khả năng thắng lợi.  

 

Thánh Linh này ẩn tàng sâu như thế, trước đó bọn hắn căn bản là phát giác ra được, mãi đến khi sắp đặt vững thắng cục thì mới bỗng nhiên hiện thân, chạy đến quậy phá, hiển nhiên là không có khả năng cùng một chiến tuyến với bọn hắn.    

 

Vừa nghĩ đến đây, hai tên Khai Thiên thượng phẩm này đều nhíu chặt mày lại.    

 

Người cầm kiếm trường kiếm thả lỏng tâm tình, tiến lên một bước, chắp tay thở dài nói: "Vị lão đại nhân này xưng hô như thế nào?"    

 

Lão giả không đáp, bởi vì lưng còng eo cong làm cho cái đầu gục xuống, trên chân mày còn có hai chòm lông mi trắng noãn rủ thẳng xuống, vì vậy đám người bên ngoài cũng không thấy rõ nét mặt của hắn như thế nào.    

 

Người cầm kiếm đợi một lát, không thấy đáp lại, tất nhiên là có hơi không vui, khi lại chuẩn bị mở miệng hỏi một câu thì lại nghe có  

 

tiếng ngáy vang lên từ chỗ lão già kia.    

eyJpdiI6ImM4VXUxZVVjRmYzbklUYjFzOXlsUVE9PSIsInZhbHVlIjoiZEhLQWdOcHhrS0lTc2RDbjc3YUJDczVlWXRpcmhTcnZ3SjU5bVN2eFN1SWgreEhUN0s1Z1hqUGloUlN2UVwveG0iLCJtYWMiOiJhOTRkN2YwMDdkMGMyNTEyNjczYmJjMzUwYzc4MWY4M2YxODFlMWZhMDdiOWFjMWMxZmNmYzZjNzBkN2MyMTY5In0=
eyJpdiI6InBwcFhsNVQrYXhDamxmSThTUEJGUUE9PSIsInZhbHVlIjoiT1wvRVNXTko3dEJZXC96dktJUUg4MFRYRXBvSGZYZ2pvYW5BKzJEV094S1wvNjBHWnp1SEMwUkJ4T1M3UjYzUENUYjh6QVwvMnJRQ3J0MHczeTNDcU9rS0h6TlI0YTZVWHBZSjJxeVZ2RUNER3FTbHlsdkduRmxMRWQxT3lTQlA3ZWVUZFJPM0VqRmhxblR0MkgrTlg5M0U0QXhMQW5ENjVoT21cL05Id0dtaVRaVlJmNEIrZHQ3N0U3elczY3dYV3RxTDUiLCJtYWMiOiI3YTZmYTBhNDliZmNjNjFiNWQ5ZWM1MTYwNjUwMTFmMTcxZTRmOGQwZGUzZWJlNzU5MDA5MzY1ZTY3NTRiZDc4In0=

Ads
';
Advertisement