Có điều Mặc Mi vừa đến thì liền tạo ra sự khác biệt, hai người liên thủ, nhanh chóng đánh cho hơn mười vị Khai Thiên cảnh kia không ngừng kêu khổ.
Thích Kim và Lăng Xuân Thu thấy thời cơ bất ổn, liếc nhau, đồng thời quát khẽ: "Đi!"
Lúc này còn muốn chạy, nói nghe thì dễ?
Dương Khai chỉ tay một cái, lạnh như băng nói: "Giết cho ta, một tên cũng không để lại!"
Đám người Bàng Đoạt lĩnh mệnh mà đi, lưu lại ba vị ngũ phẩm là Lô Tuyết, Mục Thiên Toàn và Công Dương Khê thủ hộ bên cạnh Dương Khai, những người khác lại một lần nữa xông lên trời, hơn ba trăm
người trùng trùng điệp điệp, phô thiên cái địa, bao vây chặn đánh đám người Thích Kim và Lăng Xuân Thu một trận.
Hai vị lục phẩm của Hư Không Địa bên này cũng đủ để đặt vững thắng cục, chớ đừng nói chi là lập tức xuất động nhiều nhân thủ như vậy.
Mười mấy người chết đi rất nhanh, chỉ còn lại hai người Thích Kim và Lăng Xuân Thu, mắt thấy bốn phương tám hướng tất cả đều là địch nhân, Thích
Kim quả quyết dừng tay, cao giọng nói: "Hàng, ta hàng, từ nay về sau Kim Hồng châu chỉ nghe lệnh Hư Không Địa, kính xin Dương tông chủ tha ta không chết!"
Lăng Xuân Thu cũng tỏ vẻ cầu khẩn nhìn về phía Nguyệt Hà: "Nguyệt Hà cô nương, nể tình phân tấc ngày xưa quen biết, xin tha cho lão hủ một mạng."
Nguyệt Hà cúi đầu nhìn về phía Dương Khai.
Dương Khai vẻ mặt lãnh ý: "Lúc trước khi các ngươi đến tấn công bản tông thì ngang ngược càn rỡ đến cỡ nào, bây giờ lại muốn cầu xin tha thứ? Muộn! Hôm nay hai người các ngươi chẳng những phải chết ở chỗ này, mà ngày khác bản tọa còn điểm đủ binh mã, nhất định san bằng trụ sở tông môn của hai người các ngươi, giết cho các ngươi chó gà không tha, động thủ!"
Khi hắn vừa dứt lời, mấy trăm đạo công kích từ bốn phương tám hướng đã cùng nhau đánh về phía hai người, chỉ trong chớp mắt liền bao phủ lấy bọn hắn.
Tiếng rống giận bi phẫn của Thích Kim vang lên với theo: "Dương Khai tiểu nhi, ngươi chết không yên lành a!" Sau đó tiếng nói của hắn liền im bặt đi, chờ đến khi hết thảy đều kết thúc, đâu còn thân ảnh của Thích Kim và Lăng Xuân Thu? Hai người đều bị đánh cho thịt nát xương tan, biến thành bột mịn, chỉ còn lại thiên địa vĩ lực do Tiểu Càn Khôn thế giới vỡ nát tiêu tán trong Hư Không Địa.
Tứ đại chiến trường quanh Hư Không Địa, trong khoảng thời gian cực ngắn lắng xuống ba khu, Bách gia liên minh gần như toàn quân bị diệt, Hư Không Địa đại hoạch toàn thắng!
Một chỗ chiến trường cuối cùng kia vẫn đánh nhau hừng hực khí thế, cả bảy đại linh địa của Hư Không Địa đều bị quấy cho long trời lở đất, ngay cả phường thị mà Hư Không Địa kế thừa từ Thất Xảo Địa cũng bị đánh vỡ ra.
Bây giờ Hư Không Địa là một mảnh hỗn độn, rất nhiều linh phong bị sinh sinh san thành bình địa, bảy chỗ vườn trái cây kia cũng tổn thất nặng nề.
Dương Khai nhìn mà đau răng, đau lòng, đau lá gan. . .
Hư Không Địa là gốc rễ đặt chân của hắn tại Tam Thiên thế giới này, sau đó hắn còn tiêu phí một số tiền khổng lồ để bố trí ở Cửu Trọng Thiên đại trận chỗ này, nếu thật sự bởi vì một trận chiến như thế mà bị tổn hại thì đúng thua thiệt chết người.
Có điều xét theo thế cục hiện tại, trận chiến giữa Chúc Cửu m và hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia mặc dù hung mãnh tuyệt luân, thế nhưng muốn hủy đi Hư Không Địa thì lại có hơi khó khăn.
Hơn nữa làm cho Dương Khai thoáng yên tâm chính là, Chúc Cửu m cũng biết trong Hư Không Địa có không ít đệ tử sinh sống, vì vậy chiến trường cũng không lan đến gần nơi mọi người tụ tập.
Có một điều làm cho Dương Khai có hơi suy nghĩ không thông chính là, nữ nhân này vì sao lại muốn đặt chiến trường ở trong Hư Không Địa. Lúc trước hắn bảo nàng dẫn địch nhân ra ngoài thiên ngoại đánh nhau, thế nhưng Chúc Cửu m lại ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dương Khai nhãn lực không đủ, mặc dù nhìn thấy ba đạo thân ảnh không ngừng xê dịch giao thoa, giao thủ so chiêu, thế giới vĩ lực rung chuyển, thiên địa run rẩy, nhưng căn bản là không nhìn ra rốt cuộc là ai đang chiếm cứ thượng phong, chỉ có thể khiêm tốn thỉnh giáo Nguyệt Hà: "Hiện tại ai đang chiếm cứ lợi thế?"
Nguyệt Hà trả lời: "Chúc Cửu m một cây chẳng chống vững nhà. . ."
Dương Khai nhíu mày lại, đại khái tính toán ra thực lực của Chúc Cửu m. Hai Khai Thiên thượng phẩm tới đây đều là thất phẩm, Chúc Cửu m lấy một địch hai, tuy nói một cây chẳng chống vững nhà, nhưng có thể kiên trì đến bây giờ thì cũng đúng là không tầm thường. Nói một cách khác, Chúc Cửu m bây giờ đã có thực lực Khai Thiên thất phẩm, nếu không cũng không kiên trì được mức này. . .
Đây là toàn bộ thực lực của Chúc Cửu m rồi sao? Dương Khai không chắc, dù sao thì Chúc Cửu m mặc dù đã theo hắn rời khỏi Thái Khư cảnh được một thời gian, nhưng nàng ta rốt cuộc đã hoàn
toàn thích ứng với pháp tắc của Tam Thiên thế giới này hay chưa, có khôi phục lực lượng đỉnh phong hay chưa thì không có người nào biết được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất