Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 Người này đến từ Vạn Ma Thiên, một người khác lại không biết xuất thân từ nơi nào, Dương Khai mặc dù ẩn ẩn có chỗ suy đoán, nhưng cũng không dám quá mức khẳng định.  

 

 

Dương Khai nghiến răng nghiến lợi, yên lặng ghi tạc dung mạo của tên Khai Thiên thượng phẩm của Vạn Ma Thiên này trong lòng, âm thầm quyết tâm, sớm muộn cũng sẽ có một ngày hắn chém tên gia hỏa này thành muôn mảnh.

Người cầm kiếm bỗng nhiên mở miệng: "Phu nhân là Thánh Linh tôn sư, nên tiêu dao tự tại, cần gì phải cuốn vào trong cuộc phân tranh này? Không bằng thối lui, kết một đạo thiện duyên thì tốt hơn."    

 

Chúc Cửu  m thản nhiên nói: "Chỗ chức trách, không cách nào thối lui!"    

 

Người cầm kiếm hơi sững sờ, ngay sau đó hừ lạnh nói: "Phu nhân đây là khăng khăng đối địch với hai người chúng ta?"    

 

Cách Chúc Cửu  m trả lời hắn, rõ ràng lặp lại những lời hắn nói vừa rồi. Hắn còn tưởng rằng Chúc Cửu  m đang chế nhạo mình, tất nhiên trong lòng không sảng khoái lắm. Thánh Linh mặc dù cao    

 

minh, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là Khai Thiên thất phẩm, bên người còn có đồng bạn, cũng không cần e ngại nàng ta.    

 

Hắn lại không biết, Chúc Cửu  m thật sự có chỗ chức trách trên người, nàng đã là người hộ đạo của Dương Khai, trên một mẫu ba phần đất này của Hư Không Địa, nàng có nghĩa vụ thủ hộ an nguy cho Dương Khai.    

 

"Là hai người các ngươi muốn làm khó bản cung, bản cung có biện pháp gì khác đâu?" Chúc Cửu  âm lạnh lùng liếc mắt.    

 

Tên Khai Thiên thượng phẩm của Vạn Ma Thiên kia là một người tính tình nóng nảy, nghe thấy vậy thì cười lạnh nói: "Bổn quân thật đúng là chưa từng giết Thánh Linh, xem ra hiện tại phải thử một phen xem sao."    

 

Vừa dứt lời, hắn hơi lắc người một cái, ma khí ngập trời cuồn cuộn tuôn ra, thế giới vĩ lực nồng đậm bành trướng kia tản mạn ra, khiến cho cả Hư Không Địa run rẩy không ngớt, ma khí nhúc nhích quay cuồng, đánh về phía Chúc Cửu  m bên kia.    

 

Không hài lòng, vậy thì cũng chỉ có thể chiến một trận!    

 

Người cầm kiếm hơi thở dài một tiếng, thân hình xê dịch lấp lóe, theo sát sau lưng tên Khai Thiên thượng phẩm của Vạn Ma Thiên kia, giáp công mà tới.  

 

Chúc Cửu  m vội vã truyền âm cho Dương Khai một câu: "Tiểu tử ngươi tự mình cẩn thận, hai người này không hạng người tầm thường, ta sợ là không thể nào để ý tới ngươi!"    

 

Dương Khai nghe nàng nói lời này, liền biết Chúc Cửu  m phải vận dụng toàn lực, hai vị Khai Thiên thượng phẩm liên thủ, cho dù nàng là Thánh Linh thì cũng không thể phớt lờ được.    

 

Chỉ trong thoáng chốc, ba người chiến làm một đoàn, đánh nhau thiên băng địa liệt, nhật nguyệt vô quang, Hư Không Địa không ngừng chấn động, mặt đất băng liệt.    

 

Dương Khai líu lưỡi không thôi.    

 

Trước đó trận chiến giữa Mặc Mi và vị Khai Thiên lục phẩm Loan Bạch Phượng kia đã là cực kỳ kịch liệt, nhưng khi so với thể loại trận chiến này thì lại giống như Tiểu Vu gặp Đại Vu, không đáng giá nhắc tới.    

 

Toàn bộ Hư Không Địa, bây giờ chia cắt thành tứ đại chiến trường, chiến trường to lớn nhất tất nhiên là chiến trường giữa Chúc Cửu  m và hai vị thất phẩm Khai Thiên, chiến trường thứ hai là Mặc Mi và Loan Bạch Phượng chi tranh, chiến trường thứ ba là Nguyệt Hà một mình chống lại rất nhiều Khai Thiên trung phẩm liên thủ, còn trận chiến thứ tư thì là trận chiến trong Mê Huyễn đại trận.  

 

Trong tứ đại chiến trường, nếu nói đến nơi bình hòa nhất thì ắt hẳn chính là cuộc chiến giữa Mặc Mi và Loan Bạch Phượng. Thực lực của hai người này mặc dù đều là lục phẩm, nhưng một người chìm đắm trên cấp độ này nhiều năm, một cái mới vừa tấn thăng, thực lực có chênh lệch rõ ràng. Loan Bạch Phượng chiếm hết thượng phong, bất quá vì nàng muốn bắt sống Mặc Mi, cho nên xuất thủ cũng có lưu chỗ trống, Mặc Mi cũng vẫn có thể ứng phó, hai người đánh nhau coi như bình thản.    

 

Về phần Mê Huyễn đại trận kia thì lại là đồ sát nghiêng về một bên. 300 Khai Thiên của Hư Không Địa cùng nhau xông trận, Bách gia liên minh thân ở trong đại trận, đầu óc choáng váng, trước mắt ảo giác mọc thành rừng, sao có thể là đối thủ của bọn họ được? Có điều giờ phút này Mê Huyễn đại trận cũng đã bị phá vỡ một lỗ hổng, chính là do người cầm kiếm kia chém ra một kiếm trước đó. Đại trận xuất hiện một lỗ hổng như thế, uy năng đại giảm trong nháy mắt, cũng giúp cho đám người Bách gia liên minh bị chèn ép thở không nổi có một chút hi vọng sống, không còn chật vật như vừa rồi, ngẫu nhiên còn có thể phản kích một hai.    

 

Dương Khai khống chế ngọc giác đại trận của Hư Không Địa, rõ ràng tình huống của cả Hư Không Địa như trong lòng bàn tay. Hắn chỉ hơi suy nghĩ, liền đem chỉnh thể thế cục khắc sâu vào trong nội tâm.  

 

Hắn nhịn không được mà kêu lên với Chúc Cửu  âm: "Ngươi không thể kéo đối phương lên trời đánh nhau được à? Sao cứ chăm chăm chơi đùa lung tung trong Hư Không Địa vậy?"    

 

Trước đó Mặc Mi và Loan Bạch Phượng đánh nhau cũng là kéo nhau lên trời đánh, cấp độ trận chiến như vậy, uy năng dư ba không thể khinh thường được. Hư Không Địa dù sao cũng chỉ là một khối Linh Châu, nếu bị giày vo ̀quá lợi hại, có khi sẽ sụp đổ thật đấy.    

 

Hư Không Địa là nơi gốc rễ đặt chân của Dương Khai tại Tam Thiên thế giới này, hắn há có thể không lo lắng sao?    

 

Có điều Chúc Cửu  âm lại không thèm quan tâm những lời hắn nói, cũng không biết là không nghe thấy, hay căn bản là là không có cách nào na di chiến trường được. Nàng ta kịch đấu với hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia trong Hư Không Địa, những tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai.    

 

"Tiểu tử, ngươi rảnh rỗi quan tâm địa bàn của ngươi như vậy, còn không bằng suy nghĩ thật kỹ xem mình sẽ chết như thế nào đi!" Một giọng nói âm trầm bỗng nhiên vang lên từ bên cạnh.    

 

Dương Khai giật mình, lúc này mới nhớ ra, còn có một tên Khổng Phong đang nhìn chằm chằm mình! Trong cục diện hiện tại, Hư Không Địa và Bách gia liên minh đều dốc ra toàn bộ lực lượng, chỉ  

 

còn lại thủ lĩnh của hai trận doanh cô đơn chiếc bóng, cơ hội tốt đẹp như vậy, Khổng Phong há có thể bỏ lỡ soa?    

 

Mặc dù hắn nhất thời không quan sát, bị Chúc Cửu  m oanh ra một kích đánh trọng thương, nhưng nội tình của Khai Thiên lục phẩm vẫn còn đó, cho dù thân bị trọng thương, nhưng muốn giết một tên Đế Tôn cảnh thì nào có khó khăn gì?    

eyJpdiI6IjdZald0eTByaWtFckQ4NmdKalJhTEE9PSIsInZhbHVlIjoidU9hV0NBUFRBQUZBaFhXUXVNTmE4T1NjdHQwN0dwdlNISHRlejBaNlR5a09XOCtiNWdNVHUxN2psSXU4dnNWbSIsIm1hYyI6ImQ4ZThlY2Q3MzNjZmJkNDE4ZWM4OTAzZWJjNDhjNmE3ZjY1NjNkYjY0OTljOGUwYzhmMGZmOGE4NmE3NDE4NGEifQ==
eyJpdiI6ImJzOStqckI2VWluTkFOMmdTU3d2Ync9PSIsInZhbHVlIjoiMVwvV0htQ1NqcDQwUDBxbmxcL0JKMTg0MzM4TGdwQmpJXC9QWXVrelRhcTlmdjFUc2xmcThHUlkrRlZHXC8yNjNvdE5na0Fwd3FmWEdnekJpTnlObHFndzB2REExd2JTNm83UXpTMnlrNFFOZjZtZEdmRTNqZTdRUDlzWmN0NnlHTk01UnpkeWZFUVwvKzRjMm9YWG42YWhSVkNYcVVIYkNTUUNEM09cLzVCVUFFYnJaUGFScXZnVFFuOW5MY2xTRk5uZXpzaWJTODY2TWI3ckFvWnFPU3NteUlONkpwcGhNWEFyZnhpN1wvMFpEOVIxemw3QmEzVjdtc1FYQTdmemk5UG00ZGhLendMdUR6UEQ1cUVQd3JKa0owOEFTRklxaWMzS1BOUzJOdjZacFFGMzdCeXZvZlpLMW1kd21RRFdcL1JjbWtteXVrN09pck5DRWgyQlA3Z1pYWlNCbTF0bHVBc0h4WDNhXC9HeHBMT0xQOVIwVzFYNFBOSjFlSytPVW9ISDRFVEtKR2JkcFwveE9ST3dwQlNETzQ2MVo1TGxPVTltalNLMVVnQmtqT1I2aWRDcStaOUNYbGkrSFc2U0pDUzM3RWVDWEtERTdIejgzVlpTODFGSWZ3ODhLQ1lQc3JYN0VDRGIxSDNcL1hQRXBCWDMzcFFLRzJSbnBxNlJ1N1FZQ2I0WFBcL3F6S3FScmx3a29lT3hnR2Fhbms1NnpvMkdyNzNIWUNNMkVYRHByRWd5eUc4PSIsIm1hYyI6ImNlYzFkNTc4MmJiODU0MGU5NzNmMTg2OGVhZGEzNDk1N2E2Mjc5ZTI3ZDBmZjRhZGMzMmMzMzYyNDk4OWRjODYifQ==

Ads
';
Advertisement