Tu vi Khai Thiên lục phẩm của Khổng Phong, không thể bảo là không mạnh, nhưng vị cường giả ẩn tàng này của Hư Không Địa chỉ đánh ra một kích liền khiến hắn trọng thương. Trong đó tất nhiên có một phần do Khổng Phong có hơi không phòng bị, nhưng nhiêu đó cũng đủ để hiển lộ rõ ràng sự cường hoành của người xuất thủ.
Ngón tay ngọc kia lăng không điểm tới, phá vỡ phòng hộ của Khổng Phong, đánh hắn thổ huyết, dư lực không suy, liên miên bất tuyệt.
Khổng Phong lui nhanh về sau, nhưng uy lực của một chỉ này lại giống như giòi trong xương, không thể nào thoát ra được, giống như muốn đuổi tận giết tuyệt hắn! Tình cảnh như thế làm cho Khổng Phong lông tơ dựng ngược, con ngươi co lại chỉ còn bằng mũi kim, song quyền biến thành quyền ảnh đầy trời bao trùm khoảng không phía trước, không ngừng ăn mòn uy lực của một chỉ kia.
Thế nhưng chung quy là tài nghệ không bằng người, mắt thấy một chỉ kia tiếp tục áp bách tới, Khổng Phong thầm cảm thấy bi phẫn không gì sánh được.
Kỳ thực nếu như hắn sớm biết Hư Không Địa có một tôn cường giả như thế này tọa trấn, trong lòng có đề phòng thì chưa chắc sẽ không chịu nổi một kích như thế. Mặc dù hắn không phải là đối thủ của người ta, nhưng cũng không đến mức gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng đối phương trước đó không lộ khí tức, vừa xuất thủ liền đánh ra một kích lôi đình, thực lực của Khổng Phong lại yếu hơn người ta, vì vậy mới có vẻ chật vật như vậy.
Khí tức tử vong bao phủ lấy hắn, Khổng Phong mặc dù vô cùng không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Đúng vào lúc này, lại bất ngờ xảy ra chuyện.
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên từ thiên ngoại, ngay sau đó, Mê Huyễn đại trận bao phủ ngoại vi Hư Không Địa bỗng nhiên lóe lên một đạo kiếm quang kinh thiên. Dưới một kiếm này, Mê Huyễn đại trận quay cuồng không nghỉ liền bị phá vỡ, kiếm quang kia thẳng tiến nghênh đón ngón tay ngọc kia, khó khăn lắm mới có thể ngăn cản trước mặt Khổng Phong. Một tiếng oanh thật lớn vang lên, kiếm quang chôn vùi, ngón tay ngọc băng tán, thiên địa vì đó mà run rẩy.
Theo sát đạo kiếm quang kia, hai bóng người bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, trong đó có một bóng người cười khằng khặc quái dị một tiếng, trong nháy mắt bay đến Hư Không Địa thì liền đánh về một hướng, tay như ưng trảo, trảo về phía bên kia một trảo, trong lòng bàn tay kia giống như có mênh mông thiên địa vĩ lực quấy phong vân.
Phương hướng kia, chính là tiềm tu chi địa của Chúc Cửu m!
Có điều đòn công kích này đến nhanh, đi cũng nhanh, một tôn ngọc chưởng từ bên kia nghênh tiếp tới, lại một âm thanh kinh thiên động địa vang lên. Tại thời điểm quầng sáng kia nổ tung, người này bứt ra lui lại, đứng ở bên cạnh một người khác.
Người thứ hai cầm trong tay một thanh trường kiếm, kiếm mang trước đó phá vỡ Mê Huyễn đại trận, hiển nhiên là do người này phát ra.
Khổng Phong trở về từ cõi chết, vừa mừng vừa sợ, mặc dù không biết rốt cuộc là người phương nào xuất thủ cứu mình, nhưng xét theo uy năng của một kiếm vừa rồi, người xuất thủ tuyệt đối là một vị Khai Thiên thượng phẩm.
Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hai bóng người đứng sóng vai, thiên địa vĩ lực tràn ngập trên người bọn họ, quả thực là hai vị Khai Thiên thất phẩm! Có điều hai người này đều được bao phủ bởi một tầng mây mù, chỉ có thể nhìn ra hình thể đại khái, căn bản là không nhìn thấy được diện mục chân thực, thậm chí còn không phân biệt được bọn hắn là nam hay là nữ.
Tâm tư nhất chuyển, ẩn ẩn đoán được lai lịch của hai người này, bất quá Khổng Phong cũng không biết bọn hắn xuất thân từ nơi cụ thể nào. Hắn lập tức chắp tay cúi đầu nói: "Đa tạ ân cứu mạng của hai vị đại nhân."
Hai vị thất phẩm kia không nói tiếng nào, chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, mắt nhìn về một hướng, một thân khí cơ ngưng trọng đến cực điểm. Trên phương hướng kia, một đạo thân ảnh yểu điệu uốn lượn đi đến, khuôn mặt như vẽ, quốc sắc thiên hương, một chiếc váy dài kéo sau lưng, không phải Chúc Cửu m thì có thể là ai?
Từ lúc Chúc Cửu m xuất thủ đối phó Khổng Phong, đến lúc đạo kiếm quang kinh thiên kia nhấp nhoáng, cứu Khổng Phong trở về từ cõi chết, lại đến lúc hai vị Khai Thiên thượng phẩm quỷ mị này hiện thân, trước sau bất quá chỉ mới ba giây mà thôi. Biến cố phát sinh quá nhanh, thậm chí Dương Khai cũng có hơi không kịp phản ứng.
Hắn vốn cho rằng có Chúc Cửu m xuất thủ, Khổng Phong hẳn là chắc chắn phải chết. Chỉ cần Khổng Phong chết đi, cái gọi là Bách gia liên minh kia sẽ liền biến thành năm bè bảy mảng. Bây giờ bên
ngoài Hư Không Địa có Mê Huyễn đại trận bao trùm, đến lúc đó hắn sẽ làm cho bọn chúng lên trời không đường, xuống đất không cửa, tất cả kẻ địch xông vào đều sẽ bị hắn thôn tính sạch sẽ!
Ai ngờ tại thời điểm khẩn yếu quan đầu này lại còn có biến cố như vậy xảy ra!
Trong lòng nao nao, Dương Khai ánh mắt như đao, nhìn lề phía hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia, nhếch miệng nhe răng cười nói: "Tốt, rất tốt!"
Mặc dù hắn không biết hai tên Khai Thiên thượng phẩm này có lai lịch gì, nhưng hắn có thể khẳng định, đối phương tuyệt đối đến từ một số Động Thiên Phúc Địa không muốn nhìn thấy hắn quật khởi. Thế lực sau lưng hai vị này, e rằng chính là thế lực đã sai sử Khổng Phong liên lạc Bách gia tới xâm phạm Hư Không Địa!
Bây giờ xem ra, hai người này một mực đi theo sau lưng Khổng Phong, trước đó không hiện thân là bởi vì không cần thiết. Hơn nữa Bách gia liên minh vì tiến đánh Hư Không Địa đã mang theo đội hình to lớn như vậy, hai người bọn họ thân là Khai Thiên thượng phẩm của Động Thiên Phúc Địa, nếu như hiện thân thì cũng có hơi lấy mạnh hiếp yếu quá mức, về sau cũng khó ăn nói.
Cho nên bọn hắn mới theo đuôi phía sau, dò xét tình huống.
Thế nhưng nội tình của Hư Không Địa thực sự làm cho bọn hắn phải giật mình, chủ yếu nhất là việc Dương Khai mang về một nhóm người lớn từ trong Huyết Yêu Động Thiên, làm cho Hư Không Địa lập tức nhiều hơn 300 vị Khai Thiên cảnh, thực lực phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất