Cửu Trọng Thiên đại trận là đại trận không phân địch ta, nếu như không có Dương Khai phân tâm chỉ dẫn, đám người Phạm Vô Tâm tiến vào trong đó thì cũng sẽ cảm thấy đầu óc choáng váng. Bất quá có Dương Khai chỉ dẫn cho bọn hắn, giúp cho bọn hắn không bị nguy nhiễu trong mê trận kia, trong khi đó, địch nhân của bọn hắn thì lại không phân biệt được đông nam tây bắc. Tình huống bây giờ, đám người Phạm Vô Tâm tuy có nhân số ít hơn, thế nhưng bởi vì ai nấy cũng đều là Khai Thiên cảnh, cho nên kỳ thực cũng không có bao nhiêu hung hiểm.    

 

Chưa tới mười giây sau khi hơn 300 tên Khai Thiên cảnh của Hư Không Địa xông vào trong đại trận, đã bắt đầu có từng bộ thi thể máu thịt be bét từ trên trời rơi xuống, ngã trên đại địa của Hư Không Địa. Khi giương mắt nhìn lên, chỉ thấy những thi thể từ trên trời rơi xuống giống như sủi cảo vào nồi vậy, tràng diện quả thực vô cùng hùng vĩ.

Bách gia liên minh bao gồm bốn, năm ngàn người, số lượng thực sự không ít, trong đó Khai Thiên cảnh nhiều hơn trăm, đội hình như vậy, thế lực nhị đẳng bình thường căn bản là không thể nào ngăn cản. Những người này khí thế hùng hổ tiến đến, dưới sự dẫn đầu của mấy vị Khai Thiên ngũ phẩm, bắt đầu xông vào trong đại trận từ khắp các phương hướng. Sau đó bọn hắn lập tức cảm thấy mây mù quay cuồng từ phía, mắt không thể nhìn, ngay cả thần niệm cũng bị áp chế cực lớn, Khai Thiên cảnh trở xuống căn bản là không có cách nào tản ra thần niệm để điều tra tình huống xung quanh mình, ngay cả Khai Thiên ngũ phẩm cũng chỉ có thể điều tra tình hình trong đường kính 30 trượng, nếu như xa hơn thì liền bất lực điều tra.    

 

Có điều bọn hắn ghi nhớ lời căn dặn của Khổng Phong, đều tế ra bí bảo phòng hộ của mình trước, sau đó không ngừng biến hóa vị trí của bản thân, thi pháp quấy rồi tứ phía, dẫn dắt đại trận biến hóa, giúp cho Loan Bạch Phượng tra ra sự ảo diệu của đại trận.    

 

Hồng lão được vây lấy bởi một đám người Thiên Nhai, bọn hắn định bão đoàn sưởi ấm, tình huống bây giờ, phân tán nhất định là một việc hung hiểm đến cực điểm, mọi người vây quanh một chỗ thì mới có thể cảm thấy một chút cảm giác an toàn.    

 

Thế nhưng chỉ sau mười giây sau khi xông vào trong mê trận kia, Hồng lão liền phát giác người bên cạnh mình càng ngày càng ít, sau một hồi, chỉ còn ba người đi sát theo sau hắn, những người khác không biết đã biến đi đâu rồi.    

 

Trong lòng hơi trầm xuống, hắn đang muốn nói gì đó để ủng hộ sĩ khí, ai ngờ lại nghe thấy ở bốn phương tám hướng bỗng nhiên vang lên từng trận kêu la thảm thiết. Những tiếng kêu kia vừa gấp rút lại vừa ngắn ngủi, hiển nhiên là âm thanh do người ta phát ra trước khi chết. Hồng lão từng giết chết không ít người, đương nhiên sẽ không lạ lẫm với loại âm thanh này, trong lòng hắn biết nhất định là người tiến vào trong đại trận bị Hư Không Địa hạ độc thủ.    

 

"Theo sát ta, đừng chạy loạn!" Hồng lão chợt quát một tiếng, ba người đi theo hắn ngưng trọng gật đầu, chặt chẽ đứng sát bên cạnh hắn.    

 

Hồng lão là Khai Thiên tứ phẩm, khi thần niệm trào dâng thì có thê ̉ dò xét được tình huống xung quanh mình trong phạm vi vài chục trượng, thế nhưng nếu như bị đánh lén, vậy thì nhiêu đây khoảng  

 

cách căn bản không đủ để hắn có thể ứng đối hữu hiệu.    

 

Bỗng nhiên, một cỗ lực lượng cực kỳ hung hãn đánh tới từ bên hông, Hồng lão quá mức sợ hãi, hô to một tiếng: "Cẩn thận!"    

 

Sau đó hắn đồng thời hung hăng đẩy ra một chưởng về phía bên kia, trong lòng bàn tay hắn, thế giới vĩ lực hung mãnh bừng bừng phấn chấn tuôn ra.    

 

Người tới nhẹ nhàng giao phong một kích với hắn, Hồng lão lạch bạch lui về sau, sau khi thối lui ra sau vài chục trượng thì mới có thể chậm rãi bình ổn lại. Hắn biến sắc, hoảng sợ nói: "Khai Thiên Ngũ phẩm!"    

 

Cho đến lúc này, hắn mới phát giác được rằng người đánh lén mình rõ ràng là một vị ngũ phẩm Khai Thiên. Hắn chợt cảm thấy bi thương, chẳng lẽ mệnh ta phải dừng lại tại đây, hắn chỉ là tứ phẩm, vốn đã kém đối phương một đoạn, hơn nữa còn phải đánh nhau trong môi trường này thì sao còn cơ may sống sót nào nữa? Trong lòng hắn mắng Khổng Phong như máu chó xối đầu, thế nhưng thủ pháp thì lại không dám lãnh đạm, cố gắng thúc dục uy năng của hộ thân bí bảo của mình đến mức cao nhất.    

 

Vài tiếng kêu thảm thiết từ bên cạnh truyền vào trong tai, khuôn mặt của Hồng lão không khỏi hiện lên một tia sắc thái thỏ tử hồ bi. Vài tiếng kêu thảm kia mặc dù ngắn ngủi, thế nhưng hắn lại nghe  

 

thấy rõ rõ ràng ràng, đó rõ ràng đều là do mấy tên Khai Thiên hạ phẩm Thiên Nhai của phát ra. Vừa rồi bọn hắn còn vây quanh hắn, bất quá hắn bị người ta một chưởng đánh lui, những người kia liền bại lộ trước công kích của đối phương.    

 

Người ta là Khai Thiên ngũ phẩm, mấy tên hạ phẩm như bọn hắn sao có thể ngăn cản được? Giờ phút này bọn hắn đều nhao nhao nhảy xuống Hoàng Tuyền.    

 

Hồng lão cắn răng một cái, quay người bỏ trốn, phía trước bốc lên mây mù, căn bản là không nhìn thấy bất kỳ cảnh sắc nào, thế nhưng hắn biết, đứng yên tại chỗ chính là chờ chết, trốn chạy về phía trước thì có lẽ còn có một chút hi vọng sống.    

 

Đứng cách không xa sau lưng Hồng lão, Phạm Vô Tâm nhíu mày nhìn qua thân ảnh của đối phương. Khác với Hồng lão, được sự hiệp trợ của Dương Khai, đám người Phạm Vô Tâm có thể tới lui tự nhiên trong đại trận này, tầm nhìn cũng không bị hạn chế bao nhiêu, co ́ thể tinh tường nhìn thấy phương hướng trốn chạy của Hồng lão.    

 

Phạm Vô Tâm vừa mới tấn thăng Khai Thiên ngũ phẩm không bao lâu, thực lực còn chưa hoàn toàn vững vàng trên cảnh giới này, vì vậy không có cách nào phát huy ra được tất cả lực lượng vốn có của một tên Khai Thiên ngũ phẩm.  

 

Có điều ngũ phẩm dù sao cũng là ngũ phẩm, nếu như hắn thật sự hạ quyết tâm một đường truy sát, vậy thì Hồng lão chắc chắn sẽ không thể nào vượt qua kiếp nạn này. Bất quá nếu làm vậy thì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, còn không bằng giết thêm một ít Khai Thiên hạ phẩm, số lượng địch nhân xông tới lần này cũng không ít, phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy địch nhân đang đứng đầy cả bầu trời.    

 

Chỉ hơi chần chờ trong chốc lát, sau đó Phạm Vô Tâm liền xoay người rời đi, một khắc sau, bên kia liền vang lên những tiếng kêu thảm thiết.    

 

Hồng lão thần sắc sợ hãi, chạy trốn về phía trước giống như một con ruồi không đầu. Cũng không biết đã chạy được bao xa, sau đó phía trước lại bỗng nhiên xuất hiện một đòn công kích hung mãnh và một tiếng quát lớn vang lên đồng thời: "Tặc tử nhận lấy cái chết!"    

 

Hồng lão nghe xong liền ngẩn ngơ, bất quá hắn rất nhanh liền phản ứng lại, vội vàng ứng đối một kích, bị đối phương đánh cho khí huyết quay cuồng. Không để cho đối phương kịp ra tay một lần nữa, hắn lập tức hô to một tiếng: "Là Thích huynh sao?"    

 

Đứng cách hắn hơn mười trượng, động tác của Thích Kim ngừng lại một chút, chần chờ nói: "Hồng lão ư?"    

eyJpdiI6ImU4SGErdEUweFVlY053VVA4QncrbUE9PSIsInZhbHVlIjoiaUpBaTcyNjE4SnM1RE8wVXdOMXJZQ1Q3QjZvbkhaTmRQUG1DekJMb1ZxckorVk9CV2lUaVpCaVNBU3M0NlVrTCIsIm1hYyI6IjgwMzQ0MDI3ZDhjNWJkOTE3YWU1YjIzMzNlYzZlN2MxMGU0ODc4ZjE1MjRlMGQ0NzRjODI5OTlkZTBhMDYwZjMifQ==
eyJpdiI6Ik9FNUZjTWkrM3hoaUJ1eFlUb1JGT3c9PSIsInZhbHVlIjoieHZcL3JHdDFMZ04xR3Z5b3ZvaW53SkZCRjFSS3l1d0JYVjdLdU9sUVo0M2hrdlp4Z1Zmd2tIWEx3VGRTcWNaXC9ROEhKNk11QUttYVZpY2RPTHJ2QUJTeHQxdkx4UzJlN0R0bGtiOFU5MXI1dmg1aEpxQzBsQTVVdTNVRFFCc0NZMjZRa2tPSzl6MEdoclFTSUl5OHNWcnk2NkVqejlqd241U1IrZW9wXC9PYVwvRG54aHdIXC9Ra1NOTHFaeW1KZmxTRGdvQlI5eFRHU3k4dmpGMHhFbnFkeUxuazFkOFdhd0kyQzdoNEJDR3RQN1BSVkx4YkczQUZtczkwblwvMStsZVZFSnNybXVvQitacDVDZnBYM1ROTThJbkE9PSIsIm1hYyI6ImVjZDI5YzdjYmViOTZmZWY3M2NiYzRjZjQ1NTk0M2E2MjNkMjQwMjU2NzY5YzA1MjAyYmY0YWQwMjJjYjAyNTYifQ==

xông tới phía trước, quả nhiên chỉ một lát sau, trước mặt liền xuất hiện thân ảnh của Thích Kim, hai người liếc nhau, đều nhìn thấy đối phương cô đơn một mình, trong lúc nhất thời, bọn họ hai mặt nhìn nhau, cùng nhau thở dài.   

Ads
';
Advertisement