Dương Khai nuốt nước miếng một cái, gần như có thể khẳng định, bình ngọc trong tay mình chính là Khai Thiên Đan trong truyền thuyết, xuất từ Càn Khôn Lô!    

 

 

Ngẫm lại cũng thế, Huyết Yêu Thần Quân khi còn sống là bát phẩm Khai Thiên, bảo bối có thể vào tay này cũng không phải không có khả năng.    

 

Bình linh đan này có trên trăm viên, số lượng mặc dù không nhiều, nhưng giá trị của nó lại khó mà đánh giá, thử nghĩ xem, một vị võ giả, thành tựu lục phẩm Khai Thiên, hao phí vô tận tuế nguyệt cùng tinh lực, cuối cùng tấn thăng đến bát phẩm, nhưng bát phẩm này chính là nhân sinh đỉnh phong, Võ Đạo cực hạn của hắn.    

 

Đến loại trình độ này, vô luận hắn phục dụng bao nhiêu Khai Thiên Đan, luyện hóa nhiều tư nguyên hơn nữa, cũng đừng hòng để phẩm giai tiến thêm một bước.    

 

Nhưng mà Khai Thiên Đan thiên địa tự sinh này lại có thể làm giúp  

 

hắn trong hắc ám nhìn thấy quang minh! Đến lúc đó mặc kệ có bất kỳ điều kiện gì, chỉ sợ hắn đều sẽ đáp ứng.    

 

Thứ này thật sự chính là vô giới chi bảo!    

 

Dương Khai tâm thần khuấy động, chuyến đi Huyết Yêu Động Thiên lần này, mặc kệ cái khác, có thu hoạch như bây giờ chuyến đi này đã không tệ, bình phục suy nghĩ trong lòng, mặc dù Dương Khai gần như có thể khẳng định mình cầm chính là thứ trong truyền thuyết kia, nhưng đến cùng phải hay không, còn phải xuất ra cho bà chủ xem xét một chút.    

 

Nhãn lực của nàng cao hơn mình, tuyệt đối có thể nhìn ra thật giả.    

 

Thu bình kia linh đan vào Tiểu Huyền Giới, Dương Khai lại tiếp tục tìm kiếm, kết quả để hắn phấn chấn không thôi, hắn đúng là tìm được năm bình Khai Thiên Đan thiên địa tự sinh, đó chính là hơn 500 viên!    

 

Một vị bát phẩm Khai Thiên tấn thăng cửu phẩm cần tiêu hao bao nhiêu Khai Thiên Đan như này Dương Khai không biết, nhưng 500 viên thiên địa tự sinh Khai Thiên Đan tuyệt đối có thể làm cho một bát phẩm Khai Thiên thực lực bạo tăng!    

 

So sánh với 500 viên linh đan này, những thu hoạch khác đều chỉ có thể xem như muỗi, Dương Khai thu tất cả vào, cả đan lô kia cũng  

 

không buông tha.    

 

Hư Không Địa sau này nhất định là phải tự mình luyện chế Khai Thiên Đan, đan lô này là đồ của Huyết Yêu Thần Quân, cấp bậc nhất định không kém, vừa vặn lấy về cho Diệu Đan Đại Đế dùng.    

 

Ra khỏi đan phòng, Dương Khai tiếp tục tìm kiếm.    

 

Vận khí tốt dường như đã dùng hết, tiếp đó hắn không có chút thu hoạch nào.    

 

Một đoạn thời khắc, hắn bỗng nhiên phát giác được từ chỗ sâu Huyết Yêu Thần Cung, một tiếng to lớn vù vù truyền đến, khiến thần sắc hắn biến đổi. Bây giờ hoạt động trong Huyết Yêu Thần    

 

Cung này, ngoại trừ hắn chính là Hắc Nha Thần Quân, thanh âm này không phải hắn làm ra, vậy khẳng định chính là Hắc Nha.    

 

Động tĩnh lớn như vậy, Hắc Nha hiển nhiên đã bắt đầu luyện hóa Huyết Yêu Thần Cung.    

 

Dương Khai tâm tình bức thiết, vội vàng lần theo nơi phát ra mà phi đi, nhưng tìm tới tìm lui, cũng không thấy bóng dáng Hắc Nha Thần Quân, còn từng đợt vù vù kia, thỉnh thoảng lại từ một hướng khác truyền đến, khiến hắn phiền lòng ý loạn vô cùng.    

 

Lại tìm một canh giờ, vẫn không có đầu mối, Dương Khai âm thầm cắn răng, nếu thật sự Hắc Nha Thần Quân đang luyện hóa Huyết  

 

Yêu Thần Cung, vậy có thể khống chế Huyết Yêu Động Thiên, đến lúc đó sinh tử của tất cả mọi người đều chỉ trong một ý niệm của hắn.    

 

Riêng mình, mình đắc tội hắn cũng không nhẹ, nếu không ổn, người thứ nhất chết chỉ sợ sẽ là mình, bây giờ muốn thối lui cũng không thể nào, trừ phi Huyết Yêu Động Thiên một lần nữa mở ra.    

 

Ngay lúc hắn đang vô kế khả thi, bỗng nhiên lòng có cảm giác, quay đầu hướng lại một hướng, quát: "Ai!"    

 

Lọt vào trong tầm mắt, Dương Khai khẽ giật mình, chỉ thấy bên kia có một thân ảnh sáng tỏ lơ lửng giữa không trung, không biểu lộ nhìn mình.    

 

Thân ảnh này là một hài đồng 7~8 tuổi, xen vào giữa hư thực, mặc trên người một cái yếm, trên đầu ghim trùng thiên biện, nhìn phấn nộn đáng yêu, chỉ là sắc mặt kia lại lạnh lùng đáng sợ, ngay cả ánh mắt kia đều có vẻ cao cao tại thượng.    

 

Dương Khai nhíu mày, hài đồng này rõ ràng không phải vật sống, hắn không cảm nhận được sinh cơ từ trên người đối phương, thế nhưng cũng không phải tử vật âm hồn gì, bởi vì cũng không âm trầm.    

 

Hắn cho Dương Khai cảm giác hơi có chút quen thuộc, tựa như ở  

 

đâu gặp qua. . . Nhưng trong thơ ̀i gian ngắn lại nghĩ không ra.    

 

"Tiểu hài, ngươi là ai?" Dương Khai một bên cảnh giác đối phương, vừa mở miệng hỏi.    

eyJpdiI6IkNmSCtvcGlxWkFYZjZBSlE4UExuVmc9PSIsInZhbHVlIjoiR1JNdWNrN2ZTd3E2cXJ3aXZxOFRLUFFzZnpHd1RBcjNsdDdwVTVMVFVGbm45WUV1bW11NmIyd1ZHXC9NUlFaQisiLCJtYWMiOiI5YTcyYjk0MDdlN2NmNTg1NDI0MWFiZGI3ZTNhMDc4ZGUzMjkwMjhkOWQxY2U5OWYwNDBjN2IxZWU2Y2E0MzMwIn0=
eyJpdiI6IitnN2U0NFVjbm5maXF2WHhxXC93cmlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5TclZCekc5UjVKblBxNXkzSnB0RGRiT0NvUGxrczlaNndiZldleEI0VEFrQWJTYUF2QTU1cTJ0UVwvMUIrWmZndkpxcnA4eE5CNFNRY0t3bEZQZUlqV1dXOU9DVXc1YVJEY1dwNDdpWGIxNjJuVWhZa3FBTE5aMlBlc2UxUTNTSXJtU09FRDNRNjlkYjhFYU5Hc0JEVnFsUituNjcydUR4Y1o1VTk2dGg3TnJTdmk5Wnh6S041QXZ1bVBNbW0xSjlKOFNUYUVEUFpYUHpZTVRWRlM2YnFkQlBsXC9iOFwvUjBBd0RTazlwYXlWeHJlUUhONFwvZ3U5THc4enBkRUd1M0V5WkU2MEJyMUZhUlhiNzFDZUFVdDVSdXdpaVRZeTNTcEJsY2lHb09YMHdhVFAwcTVDSWlER3pNRTdDR2NQaVZsOHVZdVJrOXNOWk5yNEVnTGl0WU5JV3UzS2Q2SzVrYkN1MUhGcE52dktXS1dcL2N4Q0o5SUp4b3J2VWUyMU1nS2xzIiwibWFjIjoiYjk3NWRjZDA4MDJhYzIzMmJhN2ExYmE1YzdjOTdmZDA2MmZjYWQ0NjZmZjkxYTQyZmViNGJjNjQyMjhjNDVkMyJ9

Ads
';
Advertisement