Hành Mộc Thất phẩm không có năng lực khôi phục cường đại như thế.    

 

 

Bát phẩm? Hay là cửu phẩm? Vị Dương sư đệ này rốt cuộc luyện hóa cái gì, thế mà có thể đạt được lực lượng hành Mộc khủng bố như thế.    

 

Lại qua gần nửa ngày, sắc mặt Khúc Hoa Thường hồng nhuận phơn phớt hơn không ít, khí tức cũng bình ổn lại. Cho tới thời khắc này  

 

nàng mới cảm giác được, mình vẫn một mực gối lên trên đùi Dương Khai, hai người bọn họ đang ngồi trên một chiếc giường nhỏ, trong khi nơi ở thì là một gian thạch thất.    

 

"Sư đệ, đây là địa phương nào?" Khúc Hoa Thường hiếu kỳ hỏi. Dương Khai trả lời: "Trong một tòa thành."    

 

"Thành?"    

 

"Ừm." Dương Khai gật gật đầu, "Huyết Yêu Động Thiên này có rất nhiều thổ dân, nơi đây chính là thành trì của một đám thổ dân, chúng ta bị người ta bắt vào đây."    

 

"Đây chẳng phải là tù binh hay sao?" Khúc Hoa Thường cả kinh nói, nàng thực sự không biết sau khi mình hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bọn hắn lại bị một đám thổ dân bắt được như vậy.    

 

"Có thể xem như thế đi." Dương Khai bật cười ha ha.    

 

"Vậy làm sao bây giờ?" Khúc Hoa Thường biến đổi sắc mặt, ai biết đám thổ dân kia có ác ý gì đối với hai người mình hay không.    

 

"Đến đâu hay đến đó, trước tiên khôi phục cái đã. Sau khi chúng ta khôi phục lại, bọn hắn sao có thể làm gì được chúng ta?"    

 

Khúc Hoa Thường nhíu mày, vội vã cuống cuồng nói: "Ta sợ rằng chúng ta còn chưa khôi phục xong thì bọn hắn đã hạ độc thủ gì đó rồi, không nên không nên, chúng ta không thể ngồi không chờ chết,  

 

sư đệ, song tu với ta đi."    

 

Dương Khai mở mắt nhìn nàng, câm nín nói: "Sư tỷ ngươi lại thần chí không rõ rồi."    

 

Khúc Hoa Thường liền nói ngay: "Ngươi đừng hòng làm cho ta hôn mê một lần nữa!" Lần trước khi nàng nói như vậy thì liền bị Dương Khai trực tiếp làm cho hôn mê. Vì vậy khi nghe hắn nói như thế, nàng ta cũng có hơi cảnh giác.    

 

Dương Khai bất đắc dĩ nói: "Tình cảnh bây giờ của chúng ta có liên quan gì tới việc song tu?"    

 

"Đệ tử của  m Dương Động Thiên ta tu hành  m Dương bí thuật từ nhỏ, nếu ngươi như song tu với ta, vậy thì chúng ta đều có thể khôi phục càng nhanh hơn."    

 

"Không cần làm thế thì chúng ta cũng khôi phục không chậm." Dương Khai bật cười nói.    

 

"Bây giờ thời gian cấp bách a sư đệ."    

 

Dương Khai trầm ngâm một chút, nghiêm túc nói: "Sư tỷ, song tu với người khác cần tình đầu ý hợp, đây là nhân sinh đại sự, ngươi nên cẩn trọng suy nghĩ mới được."    

 

"Ta tất nhiên hiểu rõ, sư đệ chính là ứng cử viên tốt nhất!" Đôi mắt thanh tịnh của Khúc Hoa Thường nhìn chằm chằm hắn, hơn nữa  

 

nàng ta trời sinh vũ mị đến cực điểm, phối hợp với ánh mắt như thu thủy này thì lại càng mê người hơn.    

 

Dương Khai bị nhìn chằm chằm thì có hơi không được tự nhiên, hắn dời ánh mắt đi, nói: "Tính cả lần này gặp nhau tại Huyết Yêu Động Thiên, ta và sư tỷ mới chỉ gặp nhau được hai lần. Sư tỷ cũng không hiê ̉u rõ tâm tính của ta như thế nào, sư tỷ như thế nào thì ta cũng không quá rõ ràng. Không có chút cơ sở tình cảm này thì làm sao có thể thủy nhũ giao dung, làm sự tình  m Dương giao hợp kia được."    

 

"Tình cảm ngày sau có thể từ từ bồi dưỡng nha." Khúc Hoa Thường vẻ mặt tự tin nói: "Ta tin tưởng chỉ cần sư đệ song tu với ta thì sau này ngươi chắc chắn sẽ thích ta."    

 

Dương Khai nhíu mày, nghiêm túc nói: "Sư tỷ, thứ ta và ngươi thảo luận cũng không phải là sự tình song tu, mà là hạnh phúc cả đời của ngươi. Sư tỷ huệ chất lan tâm như vậy, nên tìm một người đáng giá phó thác cả đời mới đúng."    

 

Khúc Hoa Thường nói: "Ta tìm được rồi a."    

 

Dương Khai sắp sửa sụp đổ, hắn cảm thấy mình hoàn toàn không có cách nào câu thông với nàng ta. Hắn có thể khẳng định là, Khúc Hoa Thường hẳn là rất tán thưởng mình, bởi vì mình và nàng là cùng một dạng, nhưng giữa bọn họ tuyệt đối không có tình yêu nam nữ.  

 

Nhưng sao nàng ta lại nói đến chuyện song tu một cách đơn giải nhẹ nhàng như vậy a .    

 

"Sư đệ ngươi có phải cảm thấy sư tỷ ta là một nữ nhân tùy tiện hay không?" Khúc Hoa Thường đột nhiên hỏi.    

 

"Sao có thể như vậy được?" Dương Khai lắc đầu, thông qua tiếp xúc mấy ngày nay, hắn cũng ít nhiều hiểu rõ một chút tính tình của Khúc Hoa Thường. Đây tất nhiên không phải là một nữ tử tùy tiện, nếu không trước đó nàng ta cũng sẽ không nói rằng bản thân chưa được hưởng qua mùi vị nam nhân. Với tư sắc của nàng ta, nếu như thật sự cố ý, vậy thì ai có thể ngăn cản được sự cám dỗ của nàng ta cơ chứ.    

 

Khúc Hoa Thường nhoẻn miệng cười: "Vậy vì sao sư đệ lại không đồng ý song tu với ta?"    

 

Lời này lại vòng trở về, Dương Khai không đáp mà hỏi ngược lại: "Vì sao sư tỷ lại muốn song tu với ta?"    

 

Khúc Hoa Thường nói: "Sau này ta rồi cũng phải tìm một người, sư đệ xuất sắc như vậy, bỏ qua thì sẽ không thể tìm lại được nữa, sư đệ có chỗ không biết, thứ ta tu luyện là Vô Tình Đạo."    

 

"Vô Tình Đạo?"    

eyJpdiI6IktKQ1poOFBJRE9OTm5zR1hnemowRVE9PSIsInZhbHVlIjoiT1REM2lVWTU1WE1CTTAxME85T3VRRHVrSXp6bHR4UjJKZ2lwcTBxY2dsd29lNUJndVpjd0k0VGNTNHp2dVZ0c1dWUnV3THRaOW1OeXJcLzNCcWtIcnQyVkw1aWlcL3dNSnY0TVI5Y1ZEbUdTTTV5M09ORnRjYWNXS1FjYStBVWI3T0FcLzdVODdUZHNtaVI3VXliWEpmYnk1WmVDeE5ZTExMcEtXTmY2SmtNQWhmSlZQSE9DdlBQRmxMWVo2K1kyVGZFVVlFSUcxTzJwWWthRWxcL3BFR2NkK3FuaXk1b1pDZXJLZE1PRXlmQjBtVGcxK2JMQ1ZyN0ZINW8xa0lFRkl3MDZRZEQ1OHdOMUxlVzF0UjAyWjJpc2ZGZ21oVEtBbWoxUFZGRzdqS2djVnFNeXJFdG5ja1NtREo5czdjQk9abUlOWmttWHN1M0E0N3RrQVJ4ZExqSDJSRTVRQWVpSk1oRkx6bm1rbXBVZUQ0Rnk4TjZmQllFNnAyOTFEZTNxYjBzRVAwbEo0Z2dTQ0VZOFRQZGlSOUxsY3d1b3ZweXN6RDRORE9Pa1piamk4R2RKZDNLVGJQQUxVbDczZStqV1JmdnZIOUplWFVZRFwvMlwvQ2pNODhXZXBvSjVZUW1tXC9WSkg0cmlyb2RhY3ZlTXV0NWR3OExKc3plSm5CcUg1SzZQVlN0eGE5UjUrQ3pGTE9zNE94amd0Q2ZrXC9GdEt2WG9CWnVPZTNjTXNxa2h6cUh5RWR0bU9RYkYzSkIya2NcL1ducUpcLyIsIm1hYyI6Ijk1OGY3ZWMwZTZkNjI2MWZjNGZiOGY0M2Y5NmIwNGY0MTcxOWUzMzNkYTA2Yjg4NmI1MDA0OTIwNDRiZTM0YWMifQ==
eyJpdiI6ImtkVCtWOE5Yb05Zc0FiSENlSUE4blE9PSIsInZhbHVlIjoiS3lWU0VOeTZ1dGZYak9rNDl3OGprcDZodXFUUjM3cXNEdzR1SW9zcWZpZEpCQTZ1T01BSHpvNFl2MFQyTDZpNiIsIm1hYyI6ImNmNGE1OWEzYzExNDZjZDU3MWI4ZWY4YWU1NGM5MGJhNmZkNTA4YmQ2MDViMDg2NjYwMjI0NTdhYTM5M2I3MDcifQ==

 

Ads
';
Advertisement