Nhìn qua phương hướng động tĩnh chiến đấu vang lên, Dương Khai cắn răng một cái, ôm lấy Khúc Hoa Thường bay về phía bên kia. Bây giờ tình hình đã không thể nguy hiểm hơn được nữa, chỉ có tìm đường sống trong chỗ chết thì mới có một chút hi vọng sống.    

 

Doãn Tân Chiếu hiển nhiên cu ̃ng nhìn ra dự định của Dương Khai, ánh mắt hắn liền trở nên lạnh lẽo, quát lớn: "Ngăn hắn lại!"    

 

Hai tên đệ tử của  m Dương Động Thiên đi với hắn khi nghe thấy vậy thì chỉ biết câm nín, ngay cả ngươi cũng cản không được, chúng ta lấy cái gì cản đây? Có điều bọn họ vẫn dốc hết khí lực để truy kích.    

 

Dương Khai cưỡng ép hít vào một hơi, một lần nữa thi triển bí thuật thuấn di, kéo ra khoảng cách với đám người Doãn Tân Chiếu, không ngừng tiếp cận vị trí chiến đấu bên kia.    

 

Thẳng đến khi chạy được hơn trăm dặm, trong tầm mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một đạo chói mắt kim quang. Khi giương mắt nhìn lên, Dương Khai liền hít sâu vào một hơi, khi đã đến nơi này, hắn rốt cuộc nhìn thấy hai phe chiến đấu là những yêu thú nào.    

 

Trong đó có một phe phảng phất giống như một con Khỉ Đầu Chó,  

 

còn một phe khác là một đầu Yêu Lang, nhưng bất kể là Khỉ Đầu Chó hay là Yêu Lang thì cũng đều có thân thể dài hơn vài chục trượng, vô cùng to lớn. Hơn nữa trên người cả hai đều bốc lên kim quang loá mắt, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng thể hiện ra uy năng lớn lao, đây rõ ràng là hai đầu Yêu thú lục phẩm hành Kim!    

 

Hành Kim sắc bén vô địch, từng đạo lực lượng hành Kim bắn ra bốn phía, trong lúc chúng đánh nhau, từng tòa sơn phong gần đó bị cắt chém tanh bành, rất nhiều sơn phong thấp bé lập tức bị san thành bình địa.    

 

Hai đầu Yêu thú lục phẩm hành Kim kia trông có vẻ lực lượng ngang nhau, chúng đánh nhau túi bụi nhưng lại hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc là ai đang chiếm cứ thế thượng phong.    

 

Không chỉ thế, cả hai đầu yêu thú này cũng đều thụ thương, máu tươi chảy ròng, hơn nữa trên người bọn chúng còn có lít nha lít nhít vết thương sớm đã khép lại từ trước.    

 

Có thể bọn chúng không chỉ chiến đấu với nhau một lần. Hai đầu Yêu thú này phảng phất giống như cừu địch thủy hỏa bất dung, không ngừng chém giết trong vô số năm qua trong Huyết Yêu Động Thiên này, mãi đến khi một phương triệt để tử vong thì mới có thể kết thúc.  

 

Cảm thụ lực lượng ba động do hai tên này đánh nhau chết sống gây ra, Dương Khai âm thầm kinh hãi. Hai đầu Yêu thú này tuyệt đối không đơn giản là Yêu thú lục phẩm, bọn chúng hẳn là đều đạt đến trình độ lục phẩm cực hạn, bằng không căn bản là không có khả năng tạo thành tràng cảnh khủng bố như vậy.    

 

Dưới thế cục như vậy, Dương Khai cõng Khúc Hoa Thường vọt thẳng vào trong vòng chiến của hai đại Yêu thú, tận mắt nhìn thấy Yêu Lang kia nhào tới cắn về phía cái cổ của con Khỉ Đầu Chó. Con Khỉ Đầu Chó giơ cánh tay lên ngăn trở cái miệng to như chậu máu của Yêu Lang, một cánh tay khác được bao bọc bởi lực lượng hành Kim nồng đậm chém vào phần bụng của Yêu Lang.    

 

Máu tươi vẩy ra, bất kể là Khỉ Đầu Chó hay là Yêu Lang thì cũng đều đau đớn gầm nhẹ một tiếng. Yêu Lang lui ra, trong miệng nhai nhai nhấm nuốt huyết nhục trên cánh tay của Khỉ Đầu Chó, thế nhưng phần eo của nó cũng bị kia lực lượng hành Kim sắc bén cắt ra một đạo vết thương máu chảy dầm dề.    

 

Hai đầu Yêu thú đứng cách xa nhau hơn trăm trượng, cách không nhìn nhau, bỗng nhiên cùng nhau cảnh giác quay đầu nhìn về phía Dương Khai.    

 

Bọn chúng hiển nhiên là đều có điểm phát giác.  

 

Dương Khai không dám thất lễ, vội vàng thôi động Long tộc bản nguyên của bản thân để phát ra khí tức Long tộc.    

 

Mặc dù hai Yêu thú này không giống như có quan hệ gì với Long tộc, nhưng chúng dù sao cũng là Yêu thú, Long tộc thân là Thánh Linh đứng đầu, tự có một chút lực uy hiếp đối với Yêu thú.    

 

Khỉ Đầu Chó lập tức gầm nhẹ, Yêu Lang cũng nhe răng trợn mắt với Dương Khai một trận. Hai đại Yêu thú này rất là bất mãn vì Dương Khai đến đây quấy rầy trận vật lộn sinh tử của bọn chúng.    

 

Dương Khai không hề sợ hãi mà phóng thẳng về phía chúng nó, một tay hắn giữ lấy Khúc Hoa Thường, một tay lấy ra Thần Thông Châu của ba ̀chủ rồi giơ lên cao cao.    

 

Ánh mắt của Khỉ Đầu Chó và Yêu Lang lập tức bị Thần Thông Châu hấp dẫn, hai đại Yêu thú này theo bản năng đều cảm giác được trong hạt châu nho nhỏ này tích chứa uy năng kinh khủng. Yêu Lang hơi lui về phía sau mấy bước, biểu lộ của Khỉ Đầu Chó cũng ngưng trọng không gì sánh được.    

 

Dương Khai thấy thế thì thở dài một hơi, hắn chỉ sợ hai tên này dưới cơn nóng giận sẽ xuất thủ với hắn. Nếu thật sự như vậy, vậy thì hắn chỉ có thể kích phát Thần Thông Châu này, chỉ là kể từ đó, con át chủ bài cuối cùng này sẽ phải dùng tại đây, được không bù mất.  

 

Cũng may hai Yêu thú này linh trí không thấp, biết Dương Khai không dễ chọc nên chỉ cảnh giác nhìn qua hắn chứ cũng không có động tác khác.    

 

Trên dãy núi, yêu uy tràn ngập, hai đại Yêu thú cách không giằng co, Dương Khai lách mình đi qua giữa hai bọn chúng, sau đó nặng nề thở ra một hơi.    

 

Hắn không vội vã rời đi, hai Yêu thú này nếu như là kẻ thù sống còn, vậy thì chúng sẽ không tùy ý ra tay với hắn, bởi vì làm vậy sẽ cho đối thủ của mình cơ hội để thừa dịp.    

 

Giờ phút này Dương Khai vừa vặn giẫm lên điểm cân bằng giữa bọn chúng, nhìn như nguy hiểm, nhưng trên thực tế lại rất an toàn, bất quá cũng giống như đang đi trong mắt bão.    

 

Quay đầu lại, ánh mắt Dương Khai liền lạnh đi.    

 

Xoát xoát xoát. . . Ba tiếng xé gió ập tới, đáp xuống cách đó không xa, biến thành thân ảnh của đám người Doãn Tân Chiếu.    

 

Lông mày của Doãn Tân Chiếu ngưng tụ thành một đoàn, nhìn qua Khỉ Đầu Chó và Yêu Lang kia một chút, sâu trong đôi mắt hắn tràn đầy sự kiêng dè. Dương Khai có lá gan đứng giữa hai Yêu thú này, nhưng hắn lại không có lá gan kia. Vào giờ phút này hắn thậm chí không dám tùy tiện xuất thủ với Dương Khai, vạn nhất làm cho hai  

 

đầu Yêu thú có chỗ hiểu lầm, vậy thì hắn liền xong rồi.    

eyJpdiI6InZqNzV5eXRxWFp4RWtzSzREQkJkYWc9PSIsInZhbHVlIjoibnd4cG1mUFBQTHdQSUdiRFBUYStIOHcxQ1hrS2g3UEYzS2RLaU1aQWlOTURkdXFEYVhmeGdYdkYzNDgyaWJNYSIsIm1hYyI6IjI5OTBlYzVmMDJjMTE5NDM1ZjdhNmMwZWY2ZGEyNzE5OWMxMzAzMzMxMWJiNzE5ZGQwM2Y4ZjFlMzZiYjRkNmUifQ==
eyJpdiI6IjB1Q1wvYmlqTmtucWNWSnQrRnloTVNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJaOUdqQ05YeG43TmlKbGs5VitpMzdBRHpHZmZyMjhzTmI3Vld2Wk4wdlFjQzdIWFd6VXA2TTZ5a21kZHpQeGFwdjJJdDJqUDhJWGU3cmNhaUJnaFpXeFVFSkhkNEc5NVVkT1hzS2kya0pSbWNLSW5WTlwvXC9MUjBUMWhuRkV2WXFOWWFJZGxTRTZXU1NJeUJTaVZ5SE45dE9tbndEXC9XVUpQMlA2QVdqUHFYQVhjc1FtNlRXSUZCYmpwdjRZcU53SGVFNDR4MENWT0RvR3NuVmRZY3pWWUF3dU81WWVZY3hoYVwvWkF2UVVPWkxNU0xabjRlMmNyUElOXC9nXC9IWnVNMW05cWl6TGJWcTF5ZWpLRVl3clJiRWhGNWJEOFJWVEt1ZW9TQVlwWXFsZllkaFNrOTREV28wZnBZcFdMRFlMS0ZXbGhpZzNIemI1ZGVGemVXQWdZYUFUS2pkYUVDXC84U0ZMRTNJK2RUaVNKbEt3eVY2T29pYTgxM21peDQzaGRHWG1FUUJtdXo2VW05M2U4VmtpV0V3TkszbTN4N0xVbVlRRnFEUmwzVFZjVkhoRmVsUjA3dGhvNGRrY3pMc3AyZTRUNDNFMGdmNk5TWkJXZ2ZCa2pwcmhSbzdhblFMd3AxUTZTUE9tY1ViaXVqaz0iLCJtYWMiOiIwNjAyNjRhNzNlNmM2MmQzOTYwN2NlYjliZmFhZjI1MTE5ZjEyYzcxMmIzZmYxNTQwMTFkYzQxY2NjNTZlYmY0In0=

Doãn Tân Chiếu câm nín không biết nói gì, vào giờ phút này, dù có nói nhiều thì cũng vô dụng. Hắn chỉ hận mình vì sao không thể đuổi kịp Dương Khai, nếu không sao hắn có thể phách lối như vậy được?

Ads
';
Advertisement