Một lát sau, trong tầm mắt hắn xuất hiện Bùi Văn Hiên đang ẩn trong đoàn khói đen kia, Bùi Văn Hiên quay đầu nhìn lại, kém chút thổ huyết, nói: "Hỗn đản, ngươi đuổi theo ta làm gì? Đường rộng ngút ngàn, mỗi người đi mỗi ngả a!"
Dương Khai không dừng bước, dưới sự lan tỏa của Không Gian Pháp Tắc, hắn mang theo Khúc Hoa Thường vọt tới trước mặt Bùi Văn Hiên, nhanh nhảu đáp lại: "Bùi huynh, ngươi ta tốt xấu gì cũng đã từng đồng sinh cộng tử với nhau, mọi người không đánh nhau thì không quen biết, ta rất là thưởng thức bản lãnh của Bùi huynh. Tình huống của Khúc sư tỷ bây giờ không ổn, ta mang nàng đi chữa thương trước, Hắc Nha Thần Quân kia làm phiền Bùi huynh ngăn cản một hai."
Không Gian Pháp Tắc liên tiếp thôi động, một hồi sau, trong tầm mắt Bùi Văn Hiên đâu còn thân ảnh của Dương Khai? Hắn thật không nhịn được, chỉ muốn chửi mẹ nó a!
Trước đó trong tòa đại điện kia, hắn cu ̃ng có xuất thủ với Hắc Nha Thần Quân, mặc dù bởi vì không mạnh bằng nên hắn không đánh hăng như Dương Khai, thế nhưng đánh chính là đánh.
Hắc Nha Thần Quân nếu như nhìn thấy hắn, há có thể nương tay ư? Hắn vốn trông cậy vào việc Dương Khai thay hắn kéo dài thời gian để thoát thân chạy trốn, ai ngờ tên Dương Khai kia cu ̃ng ôm ý định này, thật đúng là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Khói đen dừng lại, hiển lộ ra thân ảnh của Bùi Văn Hiên. Hắn không dám chạy cùng một phương hướng với Dương Khai, chỉ có thể quay đầu phóng đi theo một hướng khác, trong lòng âm thầm cầu nguyện, Hắc Nha Thần Quân kia tuyệt đối đừng tìm mình để tính sổ. Bây giờ thân phận minh bài của hắn đã bị hủy, mặc dù không sợ gặp phải người ngoài, thế nhưng Hắc Nha Thần Quân loại nhân vật kia, căn bản không phải là người mà hắn có thể đơn độc chống lại được.
Vừa mới chạy được không bao xa, hắn liền cảm thấy sau lưng có một luồng gió tanh đánh tới. Quay đầu nhìn lại, Bùi Văn Hiên liền sợ vỡ mật, chỉ thấy tại phương hướng huyết hồ kia có một đoàn huyết vân đang bám sát mặt đất, phi tốc chạy tới. Trong huyết vân kia có một khuôn mặt người to lớn hết sức dữ tợn và đáng sợ, cái miệng đang há rộng của nó không ngừng gào the ́t, giống như muốn thôn phệ sạch sẽ cả thiên địa này vậy!
Huyết vân kia bay tới với vận tốc cực nhanh, chỉ trong chớp mắt liền bay được hơn trăm dặm.
Mặt người kia nhìn chằm chằm phương hướng mà Dương Khai và
Khúc Hoa Thường thoát đi, bỏ lại Bùi Văn Hiên thầm hô may mắn. Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, khuôn mặt người lại bỗng nhiên liếc hắn một cái.
Chỉ một cái liếc mắt liền khiến cho Bùi Văn Hiên có một loại cảm giác đại nạn lâm đầu.
Mặt người kia há miệng, một đạo huyết tiễn từ ngoài trăm dặm bắn tới, phá vỡ hư không, thoáng cái liền đến trước mặt Bùi Văn Hiên.
Tầm nhìn của Bùi Văn Hiên lập tức bị huyết quang tràn ngập, hắn không chút do dự cắn phá đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết, ma khí quanh thân nhanh chóng tuôn ra.
Vừa mới làm xong những việc này, huyết tiễn liền bao phủ lấy hắn.
Một tiếng Oanh thật lớn vang lên, thiên băng địa liệt, một cái hố sâu cự đại đột ngột xuất hiện, khói bụi lượn lờ, hết thảy yên tĩnh lại!
Thẳng đến tầm nửa ngày sau, bùn đất ở dưới cái hố sâu kia mới bỗng nhiên xuất hiện một tia động tĩnh vi diệu. Một bàn tay thò ra khỏi hố sâu, ngay sau đó, một thân ảnh đẫm máu từ trong hố leo ra, nằm trên mặt đất, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, không nhúc nhích tý nào, khí tức yếu ớt đến cực điểm.
Người này không phải Bùi Văn Hiên thì có thể là ai!
Nếu đổi lại là võ giả bình thường trúng phải công kích như vậy thì
tuyệt đối sẽ không thể nào may mắn sống sót được, kết quả duy nhất chính là thịt nát xương tan. Thế nhưng hắn tốt xấu gì cũng là đệ tử hạch tâm của Vạn Ma Thiên, nội tình của bản thân không kém, dốc hết toàn lực, rốt cuộc bảo toàn được tính mạng.
Mặc dù giữ được một cái mạng, nhưng hiện tại hắn cũng đã trọng thương trong người. Thương thế như vậy, không an dưỡng một hai tháng thì căn bản là đừng nghĩ đến việc động thủ với người khác, có điều Huyết Yêu Động Thiên này đầy rẫy nguy cơ, sẽ có chỗ trú ẩn an toàn để cho hắn dưỡng thương sao? Rất có khả năng thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn thì hắn đã bị Yêu thú ăn.
Trong lòng thầm mắng Dương Khai hỗn đản, nếu như mình kéo dài được hơi tàn thì mình nhất định sẽ tìm hắn để trả thù!
Ở một bên khác, Dương Khai liều mạng chạy trốn, trên nửa đường, Khúc Hoa Thường đã được hắn đưa vào trong Tiểu Huyền Giới để khôi phục chữa thương.
Dù sao yêu tinh kia cũng không phải lần đầu tiến vào Tiểu Huyền Giới, lần trước lúc đi ra khỏi Thái Khư cảnh thì nàng ta cũng có tiến vào một lần.
Có Không Gian Pháp Tắc trên người, xét trên phương diện đào mệnh, Dương Khai chưa từng bị đánh bại bởi bất kỳ kẻ nào. Năm đó
hắn thậm chí còn có thể chạy thoát khỏi bàn tay của bà chu ̉vốn là Khai Thiên lục phẩm, chớ đừng nói chi chỉ là một tên Hắc Nha Thần Quân đoạt xá trùng sinh. Dù hắn có lợi hại hơn nữa nhưng bị hạn chế bởi nội tình nhục thân của Chu Nghị thì lực lượng có thể phát huy ra được cũng chỉ có hạn mà thôi.
Gần nửa ngày sau, Dương Khai rốt cuộc bỏ rơi Hắc Nha Thần Quân ở đằng sau.
Trên một ngọn núi cao, Dương Khai ẩn thân trong chỗ sơn động, khoanh chân ngồi tĩnh tọa khôi phục bản thân, đồng thời thần niệm câu thông Tiểu Huyền Giới, điều tra tình huống của Khúc Hoa Thường.
Khúc Hoa Thường thương thế không nhẹ, vốn bởi vì tu hành sai lầm Huyết Chiếu Kinh mà bị tẩu hỏa nhập ma, sau đó lại mấy lần bị Hắc Nha Thần Quân đả thương, còn bị thôn phệ không ít khí huyết, vì vậy vào giờ phút này, khí tức của nàng ta uể oải vô cùng.
Cũng may không có nguy hiểm đến tính mạng, tịnh dưỡng một chút là có thể khôi phục lại.
Sau khi xác định Khúc Hoa Thường không có việc gì, Dương Khai liền thu hồi tinh thần, trong Huyết Yêu Động Thiên thế mà còn có một vị Thần Quân khác, đây đại khái là điều mà tất cả mọi người đều
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất